Y tá này có tính cách khá hướng nội, thuộc tuýp người dễ xấu hổ, ở bên cạnh Lâm Tuấn, cô chẳng nói mấy, mặt hơi ửng đỏ trông khá đáng yêu.
Nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu như vậy, cơn đau trên cơ thể Lâm Tuấn dường như dịu đi vài phần.
Sau đó Lâm Tuấn cười khẽ, nhìn biển tên trên ngực cô, sau đó khẽ xua tay.
“Đi đi, làm phiền cô rồi”.
“Không phiền không phiền, đây là chuyện tôi phải làm mà…”
Cô y tá như bỏ chạy vậy, nhẹ nhàng nói mấy câu rồi chuồn khỏi phòng bệnh như một làn khói.
Nhìn bóng dáng cô y tá rời khỏi phòng, Lâm Tuấn vừa mỉm cười vừa nhấm thầm trong lòng.
“Dương Nhược Vũ, tên hay thật…”
Sau khi cô y tá tên Dương Nhược Vũ rời khỏi phòng bệnh mấy phút, viện trưởng và mấy bác sĩ mặc áo blue vội vàng xông vào phòng bệnh của Lâm Tuấn.
“Bác sĩ Hàn, cậu cảm thấy thế nào
rồi?”
Nhìn thấy Lâm Tuấn đang ngồi trên giường bệnh, viện trưởng lo lắng hỏi.
Lâm Tuấn cười mỉm, đáp: “Sức khỏe tôi thế nào, các vị chẳng phải là người hiểu rõ nhất sao? Còn về kết quả kiểm tra tình hình sức khỏe của tôi, các vị có thể cho tôi xem được không?”
“Ha ha ha, bác sĩ Hàn không hổ là người cùng ngành, người ta nhập viện thì đợi bác sĩ giúp đỡ khám sức khỏe, bác sĩ Hàn nhập viện lại chẳng cần bác sĩ giúp, có thể tự kiểm tra tình trạng cơ thể mình”.
“Trình độ y thuật của bác sĩ Hàn như thế nào chúng ta đều biết, tự mình kiểm tra sức khỏe cũng là điều có thể mà”.
“Đừng nói đến tự mình kiểm tra sức khỏe, tôi thấy nếu điều kiện cho phép bác sĩ Hàn có thể tự phẫu thuật cho mình đấy…”
Mấy bác sĩ đi cùng viện trưởng đến đây là mấy trợ thủ sẽ cùng tham gia cuộc phẫu thuật cho ông cụ Ngô với Lâm Tuấn vào mấy hôm nữa, lúc này nhìn thấy tình trạng của Lâm Tuấn có vẻ ổn, ai ai cũng bắt đầu ba hoa chích chòe.
Điều này khiến Lâm Tuấn không khỏi mỉm cười, sau đó ra bộ tức tối nói: “Ai cũng ba hoa mà chẳng ai đưa báo cáo kiểm tra sức khỏe cho tôi, mau đưa cho tôi đi!”
Trong tiếng cười vui vẻ, mấy bác sĩ đưa báo cáo kiểm tra sức khỏe trong thời gian anh ngất xỉu cho Lâm Tuấn.
Là một bác sĩ, Lâm Tuấn đương nhiên có thể hiểu các số liệu trên đây nghĩa là gì.
Sau khi xem một hồi, Lâm Tuấn thở dài.
“Xương sườn bị một cước đạp gãy mất ba cây, mẹ kiếp, chẳng trách đau như vậy, có điều cũng may nội tạng không bị chọc thủng, không xuất hiện tình trạng hỏng nội tạng, nếu không… e rằng tôi phải nằm viện một thời gian dài mất…”
“Có điều…’
“Cho dù chỉ là xương sườn gãy, e rằng cũng phải nằm viện một thời gian rồi, chắc phải rời ca phẫu thuật của ông cụ Ngô lại…”
Là bác sĩ, bệnh viện là nơi quen thuộc nhất đối với anh.
Chỉ là lần này Lâm Tuấn không ngờ mình lại phải ở trong bệnh viện một thời gian không với tư cách bác sĩ mà là với tư cách bệnh nhân.
Người đàn ông trung niên bên cạnh Tịch Ngự Hà ra tay rất nặng với anh, mỗi quyền mỗi cước dường như đều muốn lấy mạng anh. Đây là điều anh phát hiện ra khi xem ảnh chụp CT lồng ngực, bị người đàn ông đạp gãy mấy cái xương sườn, suýt nữa nó còn đâm vào tim.