Vậy nên anh lắc đầu rồi nói: “Tôi không có hẹn trước với cô ấy…”
Cô nhân viên lễ tân nở nụ cười ngọt ngào rồi nói: “Xin lỗi anh, chúng tôi không thể tùy tiện nói cho anh biết văn phòng của chủ tịch Đường ở đâu được, chủ tịch Đường không bao giờ gặp người ngoài, trừ khi là có hẹn trước…”
“Tôi không phải là người ngoài…”
Lâm Tuấn cười gượng gạo rồi khẽ lắc đầu.
Nếu như người chồng này cũng được coi là người ngoài thì e rằng trên thế gian chắc chẳng có mấy ai không phải là người ngoài.
Chồng gặp vợ tất nhiên là không cần phải hẹn trước rồi.
Nhưng cô lễ tân xinh đẹp lại không nhận ra thân phận của anh, Lâm Tuấn cũng không thèm tức giận, dù sao thì đây cũng là lần đầu anh đến tập đoàn Đường Thị, nhân viên trong công ty không quen anh cũng là điều bình thường.
“Thưa anh, ý của anh là…”
Nghe thấy Lâm Tuấn nói anh không phải người ngoài, cô nhân viên lễ tân hơi sững sờ.
Lâm Tuấn giải thích: “Tôi là chồng của chủ tịch Đường, lẽ nào gặp cô ấy tôi cũng phải hẹn trước sao?”
“Chồng?”
Cô lễ tân nghi ngờ cau mày lại, nhìn Lâm Tuấn từ trên xuống dưới một lúc lâu rồi mới mỉm cười đáp: “Thưa anh, phiền anh đợi ở đây một lát, tôi sẽ đi liên hệ với chủ tịch Đường để xác nhận thân phận của anh”.
Lâm Tuấn gật đầu đồng ý, cô nhân viên lễ tân liền đi ra một chỗ để gọi điện thoại.
Nhưng cô không gọi điện cho văn phòng của Đường Tịnh Nghi mà gọi cho giám đốc của bọn họ.
Cô mới đến công ty làm việc được vài tháng, trước giờ chưa từng nghe nói đến chuyện chủ tịch Đường có chồng, cô không thể nào xác nhận ngay được thân phận của Lâm Tuấn, không dám tùy tiện nghi ngờ nên đành phải gọi giám đốc đến cứu cánh.
“Anh đợi một lát, giám đốc của chúng tôi sẽ đến ngay…”
Giám đốc?
Lâm Tuấn lắc đầu cười nhẹ, anh không ngờ rằng mình muốn gặp vợ mà lại phiền phức như thế, mặc dù chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa nhưng dù gì cũng có danh vợ chồng, sớm biết thế này thì anh đã gọi điện trước cho Đường Tịnh Nghi rồi mới đến.
Cô nhân viên lễ tân tắt điện thoại chưa được bao lâu thì có một người đàn ông đẹp trai mặc vest hàng hiệu, đi đôi giày da màu đen, đeo kính gọng vàng, trông khá có khí chất xuất hiện ở đại sảnh.
Thấy người đàn ông đó xuất hiện, cô nhân viên lễ tân lập tức chạy đến tiếp đón rồi nói: “Giám đốc Vương, người này nói mình là chồng của chủ tịch Đường, vậy nên…”
Người đàn ông liếc nhìn Lâm Tuấn, cười nhẹ một cái vẫy tay rồi nói: “Tôi biết rồi, cô lui xuống đi”.
Nói xong, người đàn ông bước đến chỗ Lâm Tuấn.
“Hàn thiếu gia, đã lâu không gặp…”
Người đàn ông nở nụ cười thích thú, lễ phép giơ tay trái về phía Lâm Tuấn, muốn bắt tay với anh.
Lâm Tuấn cũng không nghĩ nhiều, lịch sự đáp lại: “Đã lâu không gặp”.
Sau đó anh giơ tay ra để bắt tay với người đàn ông trước mặt, cố gắng lục lại ký ức liên quan đến anh ta.