Lâm Tuấn dỡ khóc dờ cười nhìn ba tên, rồi thường cho mỗi đứa một cái tát.
Mẹ kiếp, rõ ràng là tôi bất cần, sao lại trở thành kẻ lừa gạt chứ…
Có đám người Bàng Thiên đi cùng, nỗi lo lắng trong lòng Lâm Tuấn cũng đã tiêu tan phần nào.
Mặc dù trong phòng khám có nơi ngủ riêng biệt nhưng chỉ có ba phòng, Lâm Tuấn ngủ một phòng, hai trong ba số tên côn đồ mỗi người một phòng, người còn lại…
Ngủ ghế sô pha.
Sau khi biết được thông tin có người muốn hại mình từ miệng Diệp Lương Thần, Lâm Tuấn luôn đề cao cảnh giác, anh không nói chuyện này với bất kỳ ai, để đám người Bàng Thiên thay phiên nhau canh cửa phòng khám trên danh nghĩa bảo vệ thuốc để đề phòng nửa đêm có kẻ lẻn vào.
Ở phòng khám đám người Bàng Thiên cũng chẳng giúp được gì nhưng lại được trả lương rất cao, ban ngày ngoài việc quét dọn ra thì không còn việc gì để làm nữa, vậy nên ba người bọn họ cũng không có ý kiến gì về việc trực buổi tối.
Sau khi xếp lịch đơn giản, ba người họ bắt đầu thay phiên nhau gác đêm.
Kết quả tức thì của việc này đó là…
Cuối cùng Lâm Tuấn cũng có thể ngủ ngon một giấc.
Lâm Tuấn ngủ một mạch đến tận trời sáng, sau đó anh vui vẻ thức dậy.
Còn chưa kịp vệ sinh cá nhân thì tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Có ba người lạ ở trong phòng khám khiến bố Đường hơi bất ngờ.
Lâm Tuấn vừa đánh răng rửa mặt vừa mơ hồ giải thích: “Bọn họ là nhân viên của con, giúp con quét dọn vệ sinh, đảm bảo an ninh của phòng khám, thi thoảng còn có thể pha trà tiếp khách…”
Nói xong Lâm Tuấn liền hô to.
“Thiên Nhi, mau pha trà cho bố tôi đi! Lấy trà Long Tỉnh cao cấp ấy!”
“Dạ vâng!”
Trong phòng khám của Lâm Tuấn, ngoài các loại dược liệu và thuốc ra thì chủ yếu là lá trà.
Lá trà được phân thành hai loại cao cấp và thượng hạng, nếu như tiếp đãi những vị khách mà Lâm Tuấn cho là rất quan trọng, anh sẽ không ngần ngại dùng lá trà cao cấp, nếu tiếp đãi những người không quen hoặc những người có quan hệ bình thường, Lâm Tuấn sẽ dùng những lá trà thượng hạng.
Nếu như không pha trà tiếp đón thì có nghĩa là người đến phòng khám không được Lâm Tuấn hoan nghênh.
Đây cũng là cách để đám người Bàng Thiên phân biệt người đến phòng khám rốt cuộc là khách, bệnh nhân hay là kẻ thù.
Nghe thấy Lâm Tuấn căn dặn pha bình trà Long Tỉnh cao cấp, bọn chúng lập tức hiểu ra ông già này là vị khách quan trọng của phòng khám, có quan hệ rất tốt với Lâm Tuấn, vậy nên bọn chúng lập tức mỉm cười, vội vàng đi pha một ấm trà Long Tỉnh cho bố Đường.
“Mấy đứa này cũng lanh lợi đấy nhỉ, được lắm, được lắm”.
Nhìn đám người Bàng Thiên, bố Đường gật đầu khen ngợi, sau đó vui vẻ uống trà.
Còn chưa kịp đánh giá trà thế nào thì lại có người xuất hiện trong phòng khám.
“Dô, hôm nay phòng khám của cháu không mở cửa à, sao vắng vẻ thế?”
Lâm Tuấn vệ sinh cá nhau xong liền ngó ra xem thì thấy Tiêu Phương, ông chủ của Đường Vân quán đến, vậy nên anh liền niềm nở tiếp đón.