Vì thế Lâm Tuấn mới đủ tư cách và dũng khí ra tay với Tịch Ngự Hà, trực tiếp làm tàn phê’ tay của anh ta.
Bây giờ chủ tịch đột nhiên nhắc đến nhà họ Tịch, chúng tỏ hai bên đã thương lượng với nhau.
Quả nhiên điều này giống với dự đoán của Lâm Tuấn.
Chủ tịch mỉm cười nhìn gương mặt nghiêm trọng của Lâm Tuấn, đột nhiên ông chuyển chủ đề.
“Cháu biết tình hình của Tịch Ngự Hà chứ?”
Tình hình của Tịch Ngự Hà…
Lâm Tuấn sững sờ, nói thật thì anh cũng không rõ Tịch Ngự Hà ra sao, bởi vì đến tận bây giờ anh cũng không rõ cây kim châm cuối cùng đấy có đâm trúng anh ta hay không.
Hơn nữa…
Cho dù biết rõ thì lúc này cũng phải làm ra vẻ không biết gì!
Nếu không chẳng phải là anh tự thừa nhận với chủ tịch rằng chuyện xảy ra trên người Tịch Ngự Hà có liên quan đến anh sao?
Vì vậy Lâm Tuấn liền lắc đầu một cách mơ hồ: “Thiếu gia Tịch làm sao ạ? Xảy ra chuyện gì thế ạ?”
Chủ tịch Dương không trả lời ngay câu hỏi của Lâm Tuấn mà nhìn anh một lúc lâu, sau đó ông đột nhiên nói: “Thực ra Tịch Ngự Hà cũng nằm ở bệnh viện này, phòng của cậu ta ở dưới tầng của cháu, nhưng mà tình trạng của cậu ta nghiêm trọng hơn của cháu nhiều”.
“Hả? Tịch thiếu gia làm sao vậy ạ? Lẽ nào cháu đã đánh anh ta tàn phế rồi sao?”
Đột nhiên Lâm Tuấn mỉm cười, nghe thấy chủ tịch Dương nói vậy anh đã biết rõ về tình trạng hiện giờ của Tịch Ngự Hà, nhưng đương nhiên là anh sẽ không thể hiện điều đấy ra ngoài.
Lần này chủ tịch không nhìn Lâm Tuấn lâu nữa mà nghiêm túc gật đầu.
“Không sai, Tịch Ngự Hà tàn phế
“Tàn phế rồi?”
Mặc dù trên mặt vẫn tỏ vẻ kinh ngạc, tuy nhiên trên thực tế Lâm Tuấn là người hiểu rõ về tình trạng của Tịch Ngự Hà hơn ai hết, có điều anh vẫn dùng giọng điệu hoài nghi để hỏi chủ tịch Dương.
“Hai ngày trước chẳng phải anh ta vẫn còn ổn sao? Sao đột nhiên lại tàn phế?”
Không thừa nhận!
Có chết anh cũng không thừa nhận Tịch Ngự Hà bị anh làm cho tàn phế!
Cho dù lúc này dù là nhà họ Tịch hay chủ tịch Dương đều biết rõ tình trạng bây giờ của Tịch Ngự Hà có liên quan đến Lâm Tuấn, Lâm Tuấn cũng không
thể chủ động thừa nhận chuyện Tịch Ngự Hà bị tàn phế có liên quan đến mình.
Không những không thừa nhận, Lâm Tuấn còn giả vờ không biết gì hết.
Nguyên nhân không liên quan đến anh, chỉ vì hiện nay anh không có đủ năng lực để đối chọi với nhà họ Tịch.
Dù là chủ tịch thành phố hay là nhà họ Đường, thì trên mặt tình cảm vẫn thiên về Lâm Tuấn hơn là nhà họ Tịch, nhưng cuối cùng thiên về cũng không hẳn là hoàn toàn đồng ý, vậy nên Lâm Tuấn không thể xác định nếu như anh thực sự xảy ra mâu thuẫn với nhà họ Tịch, chủ tịch thành phố và nhà họ Đường sẽ lựa chọn thế nào.
Nói cách khác, Lâm Tuấn không biết chủ tịch thành phố và nhà họ Đường sẽ chọn bên nào giữa anh và nhà họ Tịch.
Nếu chọn anh đương nhiên không thành vấn đề, nhưng nếu chọn nhà họ Tịch…
Đến lúc đó người đã khiến Tịch Ngự Hà tàn phế là anh sẽ không còn đất dung thân ở thành phố Yến Kinh này, có lẽ chủ tịch thành phố và nhà họ Đường khi chọn phe nhà họ Tịch sẽ chẳng làm gì giúp đỡ Lâm Tuấn, còn nhà họ Tịch đứng sau Tịch Ngự Hà sẽ không đế Lâm Tuấn sống yên.