phế cơ thể của Tịch Ngự Sơn bất cứ lúc nào, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Đường Tịnh Nghi, Lâm Tuấn bèn chọn cách im lặng.
Không phải anh không muốn giải thích, mà là bản thân anh không biết phải giải thích như thế nào.
Anh không thể nói thẳng với Đường Tịnh Nghi rằng chỉ cần cô muốn thì anh có thể phế Tịch Ngự Sơn bất cứ lúc nào, bởi vì tên đó căn bản vẫn không được tính là mối đe dọa đúng chứ?
Đừng nói Đường Tịnh Nghi có tin hay không, chỉ cần Lâm Tuấn mở miệng là đủ để cô cảm thấy anh rất kiêu ngạo, thậm chí sẽ khiến người ta cho rằng anh mắc bệnh thần kinh gì đó, nếu cứ động chút là phế người này người kia, vậy thì có hơi…”
Trẻ con quá không nhỉ?
Tóm lại Lâm Tuấn không muốn Đường Tịnh Nghi biết được thực lực của mình, anh cũng không muốn thấy cô phải sợ anh vì điều này.
Người phụ nữ này chính là người mà Lâm Tuấn muốn chăm sóc thật tốt, vậy nên anh mới để cho cô thấy những mặt tốt nhất của mình.
Nhìn thấy Lâm Tuấn im lặng, Đường Tịnh Nghi như núi lửa phun trào cũng từ từ bình tĩnh lại, cô lại trở về vẻ mặt lạnh như băng thường ngày, ngay lúc Lâm Tuấn im lặng thì cô cũng đứng đó nhìn anh hồi lâu.
Một lúc lâu sau, Đường Tịnh Nghi đột nhiên thở dài rồi nói với Lâm Tuấn: “Hàn Chí Khiêm, tôi có chuyện nghiêm túc cần nói với anh”.
Tiếng thở dài vừa dứt, sắc mặt lạnh lùng của Đường Tịnh Nghi đột nhiên biến mất, thay vào đó là cảm giác mệt mỏi, giống hệt như một nhân viên văn phòng làm việc chăm chỉ suốt thời gian dài mới được tan làm vậy, đó chính là sự mệt mỏi từ tận đáy lòng cô.
Lâm Tuấn không khỏi cảm thấy xót xa khi nhìn thấy khuôn mặt phờ phạc mệt mỏi đó, gần như trong tiềm thức, anh muốn đưa tay ra đón lấy người phụ nữ xinh đẹp trước mặt mình vào lòng, nhưng Lâm Tuấn đã kìm được niềm thổn thức đó, anh chỉ biết đứng đó lẳng lặng nhìn người phụ nữ mệt mỏi trước mặt mà thôi.
Bởi vì Lâm Tuấn hiểu rõ Đường Tịnh Nghi sẽ không bao giờ để anh ôm cô ở nơi công cộng như vậy.
Chỉ cần Lâm Tuấn dám vươn tay ôm cô vào lòng, Đường Tịnh Nghi nhất định sẽ giãy dụa vô cùng kịch liệt, vậy nên anh mới không dám.
Tất cả những gì anh có thể làm là đứng đó và im lặng nhìn Đường Tịnh Nghi.
Điều này càng làm cho Lâm Tuấn cảm thấy bản thân có hơi chua xót, rõ ràng anh muốn chăm sóc thật tốt người phụ nữ trước mặt, nhưng ngay lúc này anh thậm chí còn không có tư cách ôm cô.
Vì vậy Lâm Tuấn cũng thớ dài một hơi đế gạt đi nụ cười thoáng qua trên mặt mình, sau đó dịu dàng nhìn Đường Tịnh Nghi rồi hỏi: “Có chuyện gì vậy? Em cứ nói thẳng với tôi đi…”
Lâm Tuấn vừa nói vừa thầm nghĩ người phụ nữ trước mặt đã tự mình gánh vác quá nhiều chuyện rồi, cho dù là áp lực từ nhà họ Đường hay áp lực từ bên ngoài nhà họ Đường thì đều đổ hết xuống đầu Đường Tịnh Nghi, bao lâu nay, cả nhà họ Đường dường như chỉ có một mình Đường Tịnh Nghi chống đỡ, điều này cũng đủ để thấy cô phải gánh bao nhiêu áp lực trên vai.
Là một người đàn ông thì không nên để người phụ nữ của mình phải chịu quá nhiều áp lực, vậy nên..
Lâm Tuấn quyết định bắt đầu từ hôm nay anh sẽ đem áp lực của Đường Tịnh Nghi đặt lên vai mình, tuy vẫn chưa biết phải làm thế nào nhưng sẽ luôn có cách đế giải quyết, giống như chuyện tương tự xảy ra với nhà họ Tịch hôm nay vậy, Lâm Tuấn sẽ luôn có cách riêng của mình để giải quyết những thứ mang lại
áp lực lớn cho Đường Tịnh Nghi, nhưng anh cần phải có thời gian.
Như Lâm Tuấn đã từng nói, anh không biết thủ đoạn cao siêu nào, nhưng anh sẽ dùng sức lực của bản thân đế bảo vệ thứ mình muốn bảo vệ, chẳng hạn như nhà họ Đường, chẳng hạn như người phụ nữ đang ở trước mặt anh, vì vậy….
“Chúng ta ly hôn đi”.