Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Uy hiếp, rõ ràng là đang uy hiếp.


Lâm Tuấn hoàn toàn không đế cho Tịch Ngự Sơn có chút mặt mũi nào, rõ ràng là đang uy hiếp anh ta, đừng nói là Tịch Ngự Sơn, ngay cả Đường Tịnh Nghi vốn không biết chuyện gì xảy ra hình như cũng đã đoán ra được gì đó, vậy nên cô mới nhìn sang Lâm Tuấn với vẻ ngạc nhiên.


“Cảm, cảm ơn anh Hàn đã quan tâm”, Tịch Ngự Hà thận trọng đáp.


Vẻ mặt lo lắng đó giống hệt như học sinh nhìn thấy cô giáo vậy, anh ta thật sự cảm thấy sợ hãi.


Nhưng điều khiến cho Tịch Ngự Sơn khó chịu nhất lúc này không phải là lời đe dọa của Lâm Tuấn mà là việc anh ta chỉ biết tức giận mà không dám lên tiếng phản bác lại Lâm Tuấn, đây là điều làm cho Tịch Ngự Sơn cảm thấy mình như đang bị phế thêm lần nữa, chỉ có thế im lặng nhìn Lâm Tuấn và Đường Tịnh Nghi rời khỏi.


Cho đến khi xác nhận Lâm Tuấn đã thực sự rời đi, nụ cười trên mặt Tịch Ngự Sơn mới dần biến mất rồi trở nên vô cùng xấu xí.


“Hàn Chí Khiêm…’


Sau một hồi lâu đanh mặt lẩm bẩm tên của Lâm Tuấn, Tịch Ngự Sơn cuối cùng mới hừ lạnh một tiếng, tự lẩm bẩm:


Đế rồi xem…


Mặc dù Lâm Tuấn đã gần như đoán trước được lý do tại sao Đường Tịnh Nghi theo mình đến bệnh viện, rất có thể là do bố Đường đã kể cho cô ấy nghe nên Đường Tịnh Nghi mới sợ anh gây chuyện làm liên lụy đến nhà họ Đường, vậy nên cô mới vội vã chạy thẳng đến bệnh viện tìm anh để hỏi tội.


Thế nhưng Lâm Tuấn vẫn bày ra bộ dạng không hiểu gì, anh nhìn Đường Tịnh Nghi rồi khó hiểu hỏi: “Tịnh Nghi em làm sao vậy? Tim tôi có chuyện gì quan trọng sao?”


Nhìn vẻ mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi của Đường Tịnh Nghi, Lâm Tuấn cuối cùng cũng hiểu được người phụ nữ xinh đẹp trên danh nghĩa là vợ anh này đã phải chịu bao nhiêu áp lực trong thời gian anh nằm viện.


Một mình gánh chịu áp lực từ nhà họ Tịch chắc hẳn rất vất vả nhỉ?


Lâm Tuấn rất muốn nói điều này với Đường Tịnh Nghi, nhưng vừa đến môi đã bị khuôn mặt lạnh lùng của cô chặn lại.


Sau đó Đường Tịnh Nghi đột nhiên lên tiếng, giọng nói cũng giống như khuôn mặt của cô vậy, vô cùng lạnh lẽo.


“Ai bảo anh tới đây?”


Lâm Tuấn hơi khựng lại, nụ cười trên mặt bỗng cứng đờ, sau đó anh trả lời Đường Tịnh Nghi: “Ý của em là tại sao anh đến bệnh viện đúng không?”


Đường Tịnh Nghi im lặng một lúc, sau đó đột nhiên dừng lại.


“Hả? Sao thế?”, Lâm Tuấn đang đi theo Đường Tịnh Nghi cũng đột nhiên dừng lại.


Đường Tịnh Nghi vẫn đứng tại chỗ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Tuấn hồi lâu, sau đó nhàn nhạt nói: “Anh có biết Tịch Ngự Sơn nguy hiểm như thế nào không? Anh hiểu anh ta bao nhiêu? Mặc dù tôi không biết hai người đã xảy ra chuyện gì, có vẻ như anh ta không dám làm gì anh, nhưng tôi vẫn nên nhắc nhở anh trước…”


“Tịch Ngự Sơn rất nguy hiểm, rất rất nguy hiểm”.


“Có thể vừa rồi anh ta tươi cười chào hỏi anh, nhưng ngay khi anh rời đi thì sẽ phát hiện ra trên người mình có vài con dao đấy, quan trọng nhất chính là anh không hề có đủ khả năng để rút những con dao này ra mà chỉ có thể nhìn vết thương rỉ máu mà thôi”.


Đường Tịnh Nghi giống như núi lửa im lặng bấy lâu đột nhiên phun trào, cô vừa nổi giận vừa nói cho Lâm Tuấn biết Tịch Ngự Sơn nguy hiểm như thế nào.


Điều này làm cho Lâm Tuấn sửng sốt một hồi, sau đó anh mới nhìn Đường Tịnh Nghi đang tức giận.


Hiếu bao nhiêu về Tịch Ngự Sơn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK