Nghe vậy, Lâm Tuấn bỗng nhiên lắc đầu cười khổ.
Không phải vì chuyện Đường Tịnh Liên nhờ gây khó khăn cho anh, mà chỉ vì cách gọi mấy người nam sinh kia của cô bé khiến Lâm Tuấn không khỏi cảm thán mà thôi.
Nghĩ đến lúc trước, khi anh vẫn còn ở nhà họ Đường, trong mắt người em vợ luôn chán ghét đàn ông này, bản thân anh chắc cũng là một trong những tên nam sinh hôi hám kia nhỉ? À không, có lẽ bản thân anh còn không bằng những tên đó? Dù sao bản thân anh không chỉ là đàn ông, mà còn là một tên đàn ông vô tích sự nữa…
Nhớ lại những điều này, Lâm Tuấn không khỏi lắc đầu mỉm cười.
Nghe vậy, Lâm Tuấn và Đường Tịnh Nghi đã hiểu ý của câu “mượn anh rể một ngày” vừa rồi của Đường Tịnh Liên, đặc biệt là Đường Tịnh Nghi, cô ấy đã
biết rõ về vụ mấy tên nam sinh trong trường làm phiền Đường Tịnh Liên, cho nên khi nghe cô bé giải thích, Đường Tịnh Nghi liền hiểu được mọi chuyện.
Nhưng Đường Tịnh Nghi không hề đồng ý ngay, mà quay sang hỏi Lâm Tuấn.
“Chí Khiêm, anh thấy sao? Nếu anh đồng ý, thì mai đi họp lớp với Tịnh Liên một chuyến…”
Cô không tự ý quyết định hộ Lâm Tuấn, mà quay sang hỏi ý kiến anh, có thể thấy Đường Tịnh Nghi là một người tâm lý như thế nào, hoàn toàn là một người vợ hoàn hảo điển hình, điều này khiến Lâm Tuấn không khỏi cảm thán, bản thân anh may mắn cơ nào mới lấy được một cô vợ như thế này chứ.
Có vợ như thế, còn cầu mong gì hơn?
Sau đó…
Lâm Tuấn quay sang nhìn Đường Tịnh Liên, kiên quyết lắc đầu nói.
“Anh từ chối”.
“Há há há?
tt
Đường Tịnh Liên biết bản thân cô nhờ vả thế này, có thể sẽ khiến Lâm Tuấn và Đường Tịnh Nghi khó xử, nhưng cô nghĩ dù sao Lâm Tuấn cũng là anh rể của mình, cô nhờ anh giả vờ làm bạn trai một ngày cũng có sao đâu, với cả trước mặt chị gái, Lâm Tuấn dù thế nào cũng sẽ không từ chối cô đâu.
Vì vậy, khi nghe thấy Lâm Tuấn từ chối một cách kiên quyết, Đường Tịnh Liên lập tức sững sờ tại chỗ.
Từ, từ chối sao?
Nói gì thì nói, bản thân cô cũng rất xinh đẹp, không biết bao nhiên tên nam sinh thích vây xung quanh cô mỗi ngày, chỉ cần cô nói một câu, đám con trai đó liền hận không thể hái sao trên trời xuống cho cô, thế nhưng hiện giờ một nữ thần như cô lại bị người đàn ông trước mặt này…
Từ chối?
Người trước nay chưa từng bị từ chối như Đường Tịnh Liên ngây người nhìn Lâm Tuấn hồi lâu, chỉ cảm thấy vô cùng ấm ức.
“Vì, vì sao chứ… Chỉ giả vờ một ngày…”
Đường Tịnh Liên cúi đầu, yếu ớt hỏi.
Sắc mặt Lâm Tuấn vẫn thế, không vì vẻ mặt ấm ức của Đường Tịnh Liên mà thay đổi, nói với giọng điệu rất kiên định: “Không được là không được, chuyện khác anh có thể giúp, thậm chí có thể giúp em đuổi mấy tên bám đuôi đó, nhưng chuyện này thì không được…”
“Còn về nguyên nhân thì… rất đơn giản…”
Nói rồi, Lâm Tuấn đột nhiên quay đầu sang nhìn Đường Tịnh Nghi đang yên lặng bên cạnh, đôi mắt trở nên dịu dàng.
“Anh không muốn để chị em chịu chút ấm ức nào, nếu anh đóng giả bạn trai của em, không chừng chị em sẽ âm thầm ghen tuông đâ’y”.