Mặc dù bề ngoài không đối đầu gay gắt nhưng hàm ý lời nói của bọn họ lại giống như hai vị cao thủ võ lâm có thể dùng chân khí trong tiểu thuyết võ hiệp đã âm thầm đọ sức với nhau không biết bao nhiêu hiệp.
Có điều rõ ràng là Lâm Tuấn chiếm ưu thế trong trận đọ sức này, bởi vì lời lẽ đầy sự châm biếm của Tịch Ngự Hà chẳng hề ảnh hưởng đến anh, ngược lại anh ta lại cảm thấy khó chịu bởi thái độ cứng rắn của Lâm Tuấn, giống như cú đấm vào một nắm sợi bông vậy, chẳng hề hấn gì cả.
Lâm Tuấn khiến cho bây giờ Tịch Ngự Hà cảm thấy rất khó chịu, nhưng thể hiện sự khó chịu trước mặt Đường Tịnh Nghi không được hay cho lắm, vậy nên anh ta đành tiếp tục gây rắc rối cho Lâm Tuấn, tìm đủ mọi cách để chế giễu anh, khiến anh mất hết thể diện trước mặt Đường Tịnh Nghi.
“Với thân phận của thiếu gia nhà họ Đường chắc sẽ không mua mấy loại xe tầm thường một trăm hai trăm nghìn tệ đâu nhỉ, mặc dù cửa hàng 4S của nhà tôi cũng không to lắm nhưng mà vẫn có vài con siêu xe, tôi dẫn Hàn thiếu gia qua xem nhé?”
Giá của chiếc siêu xe thấp nhất cũng phải trên một triệu, dù là Tịch Ngự Hà giảm giá 80% cho Lâm Tuấn thì cũng phải tốn mất trăm nghìn tệ mới mua được, Tịch Ngự Hà đoán chắc rằng Lâm Tuấn không thể đào đâu ra nhiều tiền như thế, vậy nên anh ta mới cố ý dùng cách khích tướng để sỉ nhục lòng tự tôn của Lâm Tuấn.
Nếu như bây giờ Lâm Tuấn vẫn là thiếu gia của nhà họ Hàn trước kia, nói không chừng lúc này sẽ mắc bẫy của Tịch Ngự Hà, vì giữ thể diện mà mua mấy con siêu xe đó.
Đến lúc giảm 80% rồi mà vẫn không đủ tiền mua được con xe nào, đương nhiên sẽ bị Tịch Ngự Hà nhục mạ.
Tuy nhiên bây giờ khác rồi, Lâm Tuấn vốn dĩ chẳng đam mê xe, vậy nên anh không hề bị ảnh hưởng bởi lời nói của Tịch Ngự Hà, hoàn toàn phớt lờ anh ta, anh quay đầu đi đến con xe BYD màu đen rẻ tiền mà anh vừa chọn.
“Siêu xe? Thôi bỏ đi, tôi chẳng có hứng thú với món đồ đấy, nếu đã mua xe đương nhiên phải chọn con xe thực tế một chút, ví dụ như con xe BYD này cũng không tồi đấy”.
Vừa nói Lâm Tuấn vừa dừng lại trước con xe mà anh chọn trước đó.
Tịch Ngự Hà quay đầu nhìn giá của con xe đó, một trăm nghìn tệ, anh ta lập tức cười khẩy.
“Với thân phận của Hàn thiếu gia, lái con xe tàn này e rằng không được hay cho lắm nhỉ? Sao con xe này có thể xứng với Hàn thiếu gia chứ, cho dù nói thế nào đi nữa anh cũng là thiếu gia vô dụng số một Yến Kinh mà…”
“Xứng chứ, thực ra ớ tầng lớp của chúng ta xe tốt hay xấu cũng không quan trọng, quan trọng là thân phận, giống như kiệu mà hoàng thượng ngày xưa ngồi vậy, kiệu không hề quan trọng mà chủ yếu là hoàng thượng ngồi bên trong, kiệu cũng bởi vì thế mà trở nên quan trọng, nếu như ngồi trong kiệu chỉ là một tên tiểu thái giám ở trong cung, kiệu có đẹp đẽ thế nào đi nữa cũng không thể nào bằng kiệu tàn mà hoàng thượng ngồi được…”
Lâm Tuấn đã chốt con xe này từ lâu rồi, vừa nói vừa ngắm xe, nhìn trái nhìn phải, giống như xác định lần cuối trước khi mua.
vẻ mặt vô cùng bình thản, không hề cảm thấy xấu hổ khi mua chiếc xe bình thường của Lâm Tuấn, cùng với việc anh ám chỉ Tịch Ngự Hà là tên thái giám khiến anh ta nghiến chặt răng, nụ cười mỉa mai trên gương mặt lập tức trở nên cứng đờ.
Không! Đây không phải là tên thiếu gia vô dụng mà anh ta quen biết!
Tên thiếu gia vô dụng nhà họ Hàn kia dễ dàng bị kích động bởi vài ba câu chế giễu, trong lúc phẫn nộ chắc chắn anh sẽ làm ra những chuyện khiến bản thân mất mặt, khiến Đường Tịnh Nghi có thành kiến với anh, nhưng mà lúc này…
Lâm Tuấn vẫn nở nụ cười nhạt, vẻ mặt vô cùng bình thản, không hề tức giận?