Diệp Tường Không cười rồi gật đầu, trong ánh mắt xẹt qua một tia xảo quyệt.
Lâm Tuấn lập tức hiểu ra tại sao ông ta lại làm như vậy, nguyên nhân chắc chắn là vì cuộc xung đột mấy hôm trước giữa anh và Diệp Lương Thần, nhưng điều anh không ngờ là Diệp Lương Thần không dám tự ra tay đối phó với anh mà lại bảo Diệp Tường Không đến.
“Ông và Diệp Lương Thần có quan hệ gì?”
Lâm Tuấn hỏi tiếp.
Diệp Tường Không cười rồi trả lời: “Tôi là chú của Diệp Lương Thần, nhưng… bác sĩ Hàn, tôi là ai, có quan hệ như thế nào với ai liệu có liên quan đến việc cậu chữa bệnh cho ông lão này không? Hay là bác sĩ Hàn không dám chữa bệnh cho ông lão này?”
Nếu hành vi vừa rồi của Diệp Tường Không chỉ hơi phảng phất âm mưu muốn phá hỏng bữa tiệc của anh thì bây giờ ông ta đã hoàn toàn thể hiện rõ ràng ý muốn đó của mình.
Câu hỏi vừa rồi của ông ta rõ ràng là không muốn buổi khai trương phòng khám của anh diễn ra một cách thuận lợi.
Những người hôm nay đến chúc mừng cho Lâm Tuấn đều là những nhân vật có máu mặt, nhưng thực tế là không có mấy người đến đây vì Lâm Tuấn cả, đa phần bọn họ thấy Dương Thiên Hạo và Lưu Vỹ đến nên mới đi theo.
Đối với bọn họ, chuyện đến chúc mừng phòng khám của Lâm Tuấn chỉ là chuyện nhỏ, nhân cơ hội này để làm quen được với Dương Thiên Hạo và Lưu Vỹ mới là mục đích chính.
Chúc phòng khám mới của Lâm Tuấn thuận buồm xuôi gió chỉ là chuyện tiện miệng nói ra thôi.
Nếu không nể mặt Dương Thiên Hạo và Lưu Vỹ thì bọn họ còn chẳng thèm nhìn Lâm Tuấn lấy một cái.
Đám người này không biết tới sự tồn tại của ông cụ Ngô nên càng không biết được mối quan hệ đằng sau lưng Lâm Tuấn phức tạp như thế nào.
Bây giờ Lâm Tuấn gặp khó khăn, đa số bọn họ đều đứng sang một bên xem kịch hay, không ai ra mặt nói giúp Lâm Tuấn hết.
Sắc mặt Dương Thiên Hạo hơi trầm xuống, nhưng ông ấy không nói gì, ông ấy tin Lâm Tuấn có thể tự mình giải quyết ổn thỏa chuyện này, hơn nữa thân phận của ông ấy cũng không tiện xen vào chuyện này.
Người đứng đầu trụ sở An ninh cũng chỉ mỉm cười đứng xem chứ không nói gì cả.
Hai ông lớn của thành phố Yến Kinh không lên tiếng thì những người khác làm sao dám nói gì, bọn họ cũng chỉ im lặng xem Lâm Tuấn và Diệp Tường Không sẽ làm gì thôi.
Thấy ông lão trên xe lăn có vẻ mệt mỏi, Lâm Tuấn khẽ cười.
Đông y rất chú trọng tứ chẩn, khi khám bệnh chỉ cần nhìn qua dáng vẻ cũng có thể nhận ra người đó đang mắc bệnh gì, lúc ông lão vừa vào Lâm Tuấn đã nhận ra sắc mặt bất thường của lão, rất kém sắc.
Không phải bệnh lạ thì cũng phải là căn bệnh vô cùng khó chữa?
Điều này thì không còn gì để nghi ngờ rồi, nếu Diệp Tường Không đã muốn làm khó anh thì đương nhiên sẽ không để anh dễ dàng chữa bệnh cho ông lão này rồi.
“Sao vậy? Bác sĩ Hàn muốn…”