Diệp Lương Thần chỉ sợ Lâm Tuấn sẽ không châm cứu, chữa khỏi bệnh của anh ta, biến anh ta thành người tàn phế nằm trên giường suốt phần đời còn lại.
Công việc sửa chữa phòng khám đều do Diệp Lương Thần đích thân chỉ đạo, sáng sớm anh ta đã tới phòng khám của Lâm Tuấn theo dõi công nhân làm việc rồi tới khuya mới về.
Thấy anh ta rất nghiêm túc và cố gắng, Lâm Tuấn cũng rất cảm động.
Lần đầu phòng khám bị đập Lâm Tuấn phải mất ba bốn ngày mới sửa lại xong, lúc đó Lâm Tuấn còn nghĩ tốc độ này là nhanh lắm rồi, nhưng anh không ngờ rằng lần sửa sang này Diệp Lương Thần chỉ mất có hai ngày.
Hai ngày sau, phòng khám nhỏ của anh lại mở cửa lại một lần nữa.
Chỉ có điều…
Phòng khám bị đập phá hai lần, còn bị người ta chặn cửa, người dân xung quanh dường như đều nghĩ rằng phòng khám của anh là nơi làm ăn không đàng hoàng nên không ai muốn tới phòng khám của anh khám bệnh hết…
Thời gian hai ngày thoáng một cái đã qua.
Mặc dù hai hôm nay phòng khám nhô của Lâm Tuấn đã mở cửa trở lại nhưng vẫn chẳng có ai đến khám bệnh cả. May mà có mười triệu tiền bối thường của của Diệp Lương Thân nên cho dù phòng khám nhỏ của Lâm Tuấn không có ai đến khám bệnh trong
vòng vài năm thì Lâm Tuấn cũng sẽ không phải đóng cửa phòng khám, mấy ngày hôm nay anh rất rành rối, hôm nào cũng cũng uống trà rôi tắm nắng vô cùng thoải mái.
Hơn nữa nhìn từ phương diện khác, phòng khám này của Lâm Tuấn mở ra cũng không phải để khám bệnh cho người bình thường, mà khách hàng thật sự của phòng khám của anh là những người có thân phận nhất định, có mối quan hệ nhất định kìa.
Lâm Tuấn muốn thông qua phòng khám này để khiến những người có địa vị nợ anh một ân tình, rồi tạo lên một mạng lưới quan hệ của bản thân, đồng thời vừa để kiếm tiền tiếp tục làm nghiên cứu của mình, đây mới là mục đích thật sự mà ban đầu Lâm Tuấn muốn mở phòng khám này.
Cho nên bình thường không có người tới phòng khám của anh khám bệnh Lâm Tuấn cũng thấy chẳng sao cả.
Còn đám người Bàng Thiên…
Sau mấy ngày điều trị cuối cùng bọn họ cũng đã xuất viện trở lại phòng khám.
Sau khi bọn họ đi đổi chi phiếu mà Diệp Lương Thần đưa cho sang tiền mặt thì miệng của bọn họ đã không khép được lại, đặc biệt là Lưu Tam Kim, cậu ta suốt ngày ngồi cười ngốc nghếch trên ghế ở phòng khám, nếu không phải là mấy ngày hôm nay không có ai đến phòng khám khám bệnh, chứ không người ta sẽ nghĩ Lưu Tam Kim là một tên ngốc được Lâm Tuấn tốt bụng cưu mang ở đây mất.
Buổi chiều hôm đó Lâm Tuấn mang chiếc ghế dài của mình ra nằm ở trước phòng khám như bình thường, thoải mái nằm ăn dưa hấu tận hưởng thời gian nghỉ ngơi, tất cả đều vô cùng dễ chịu.
Một lát sau Lâm Tuấn cảm thấy hơi buồn ngủ.
Lúc này cửa phòng khám đột nhiên bị người ta đẩy ra.
Lâm Tuấn mở mắt ra nhìn thì thấy Tịch Ngự Hà đang bước vào trong phòng khám.
Nhưng sau lưng Tịch Ngự Hà lại xuất hiện vài người theo sau anh ta.
Thấy cảnh này, ánh mắt Lâm Tuấn có chút mệt mỏi lập tức phát sáng, tỉnh táo hẳn lên.
Nếu như anh đoán không nhầm thì người đi theo sau Tịch Ngự Hà chính là…
Gia chủ của nhà họ Tịch hiện tại, Tịch Phong Húc?