Nghe Trương Lâm Trạch nói xong, rõ ràng là ông ấy đang muốn nói cho Lâm Tuấn biết chuyện một cách tinh tế, đó chính là—
Nhà họ Cố ở Đế Đô chắc chắn sẽ không ngồi nhìn khi biết Cố Nam xảy ra chuyện như vậy, đến lúc đó Lâm Tuấn ắt sẽ gặp nguy hiểm, nói không chừng sẽ gặp sự cố nào đó, vậy nên thời gian này tốt nhất vẫn nên để bọn họ bảo vệ thì hơn, ít nhất là khi có Trương Lâm Trạch bảo hộ thì người nhà họ Cố sẽ không dám manh động.
Lâm Tuấn là một người thông minh, làm sao mà không hiểu Trương Lâm Trạch đang muốn nói gì được chứ, anh đột nhiên cảm kích nhìn Trương Lâm Trạch, sau đó…
Liền kiên định lắc đầu.
“Không cần đâu ông Trương, cho dù tay nhà họ Cố ở Đế Đô có dài đến mấy thì e rằng cũng sẽ không có đủ khả năng để tác oai ở thành phố Yến Kinh của chúng ta đâu, dù có thật sự với tới thành phố Yến Kinh thì cũng không thể nào động vào phòng khám của tôi được! Hơn nữa…”
“Người khác có thể sợ nhà họ Cố ở Đế Đô, nhưng họ Hàn tôi không sợ! Đến một tên tôi phế một tên, đến hai tên thì phế cả đôi!”
Lời nói sắt lạnh của Lâm Tuấn vang lên, như thể đang thổi một luồng gió lạnh vào mùa hè nóng bức, bấy nhiêu đã thật sự khiến Trương Lâm Trạch cảm thấy ớn lạnh, cho đến bây giờ Trương Lâm Trạch mới nhận ra… bác sĩ Hàn trước mặt dường như không phải người
dễ dàng dây vào…
Chỉ là nhà họ Cố ở Đế Đô thực sự rất lớn, căn bản không thế nào so sánh với một cá nhân được…..
Sau khi bị Lâm Tuấn từ chối, Trương Lâm Trạch suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng đành thở dài một hơi, không nói thêm gì nữa.
“Bác sĩ Hàn, cậu nhất định phải cẩn thận, nếu có gì bất thường cứ gọi ngay cho tôi, tôi sẽ luôn túc trực 24/24, trong vòng mười phút sẽ có mặt ở phòng khám ngay…”
Lần này Lâm Tuấn cũng không từ chối lòng tốt của Trương Lâm Trạch nữa.
Lâm Tuấn chắp tay rồi mỉm cười cảm ơn.
“Vậy cám ơn lòng tốt của ông Trương”.
Sau đó Trương Lâm Trạch gọi xe cấp cứu rồi đứa đám to con và Cố Nam bị “trúng gió” vào bệnh viện.
Sau đó gọi một chiếc xe tải để kéo chiếc xe của Cố Nam và người của gã chặn ò lối vào phòng khám đi.
Hai giờ sau, phòng khám đã yên tĩnh trở lại.
Lâm Tuấn hài lòng vỗ tay, anh nhìn ngắm sự yên tĩnh ở phía cửa phòng khám rồi thở dài nhẹ nhõm.
“Ôi trời!”
Lâm Tuấn cười lớn nói về phía phòng khám.
“Treo bảng lên! Phòng khám của chúng ta…”
“Khai trương thôi!”
Bốn năm tiếng sau sau khi đưa Cố Nam và người của gã đi, Đường Tịnh Nghi lúc này vội vàng chạy đến phòng khám của Lâm Tuấn với vẻ mặt hoảng hốt, hơn nữa còn đi cùng với em dâu Đường Tịnh Liên vừa tan học về.
Trước khi Lâm Tuấn nhập viện, Đường Tịnh Nghi vì muốn để cho Lâm Tuấn nhớ ra mình, nên cho dù công việc có bận rộn đến đâu thì cô cũng sẽ đến gặp anh, bây giờ Lâm Tuấn đã xuất viện, Đường Tịnh Nghi vẫn kiên trì như vậy, cứ mỗi lần rời khỏi tập đoàn Đường Thị là lại tranh thủ chạy đến phòng khám tìm anh.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.