Sau đó Tịch Phong Húc lại quay sang Lâm Tuấn rồi lạnh lùng nói.
“Bác sĩ Hàn, cậu giải thích như thế nào về những vết kim này?”
Giải thích như thế nào?
Lâm Tuấn khẽ cười khẩy trong lòng, anh rất muốn nói cho Tịch Phong Húc biết rằng những vết kim đó chính là tấm ảnh anh cố ý làm giả trên người Tịch Ngự Sơn, chứ vết kim thật sự trên người Tịch Ngự Sơn đã biến mất từ lâu rồi.
Tấm ảnh trong tay Tịch Ngự Hà chỉ là đạo cụ để anh diễn kịch thôi.
Nhưng đã diễn thì phải diễn cho hết màn.
Vì vậy…
Lâm Tuấn nằm dài uể oải trên chiếc ghế giả vờ giật mình rồi ngồi phắt dậy, nhìn tấm ảnh trong tay Tịch Ngự Hà rồi khẽ lắc đầu.
“Mấy vết kim này đâu nói lên được điều gì, tôi cũng không biết mấy vết kim trên người Tịch Ngự Sơn là từ đâu ra”.
Anh vừa nói vừa không quên tỏ vẻ hoang mang…
“Anh nói láo!”
Lâm Tuấn vừa dứt lời thì Tịch Ngự Hà bước lên tức giận nói.
Tịch Phong Húc đang định lên tiếng thì vô cùng ngạc nhiên, ông ta quay đầu lại nhìn con trai mình với một ánh mắt khác lạ.
Tịch Phong Húc đột nhiên phát hiện ra đứa con trai nhỏ chỉ biết ăn chơi này của ông ta cũng không kém Tịch Ngự Sơn là bao, đặc biệt là lúc anh ta gầm lên càng thể hiện rõ ràng khí phách của một người thừa kế nên có.
Thậm chí Tịch Phong Húc còn nhìn ra được bóng dáng năm đó của mình trên người Tịch Ngự Hà.
Sau đó Tịch Phong Húc lặng lẽ nhìn Tịch Ngự Hà, chờ đợi hành động tiếp theo của anh ta.
Đương nhiên Tịch Ngự Hà sẽ không làm Tịch Phong Húc thất vọng, mà nói chính xác hơn thì là…
Lâm Tuấn sẽ không làm Tịch Phong Húc thất vọng.
Lâm Tuấn không hề bất ngờ khi hôm nay Tịch Phong Húc đến chất vấn anh chuyện Tịch Ngự Sơn, chuyện này anh đã dự đoán được từ lâu, cho nên hôm anh phế bỏ Tịch Ngự Sơn anh đã sắp xếp hết tất cả mọi thứ, những hành động bây giờ của Tịch Ngự Hà đều là do Lâm Tuấn chỉ đạo từ trước rồi.
Sau khi gầm lên, Tịch Ngự Hà lại tiếp tục truy hỏi.
“Nhưng vết kim này chính là dấu vết anh đã động tay động chân với anh của tôi! Sao nào? Đến bây giờ mà bác sĩ Hàn vẫn không chịu thừa nhận sao? Nếu đã như vậy thì…”
“Tôi mong bác sĩ Hàn có thể cho chúng tôi xem trích xuất camera ngày hôm đó trong phòng khám để tôi và bố tôi biết được cảnh tượng anh tôi bị trúng gió như thế nào, nếu thật sự không liên quan đến bác sĩ Hàn thì tôi sẽ đích thân xin lỗi anh, nếu mà video giám sát ghi được cảnh bác sĩ Hàn liên quan đến việc anh tôi bị trúng gió thì…”
“Tôi mong bác sĩ Hàn sẽ cho nhà họ Tịch chúng tôi một câu trả lời thích đáng!”
Lời nói của Tịch Ngự Hà vô cùng sắc bén, khí phách ngút trời, lấn át mọi thứ.
Lâm Tuấn cũng rất phối hợp với Tịch Ngự Hà tỏ vẻ hoang mang rồi nói: “Camera giám sát? Xin lỗi, trong phòng khám của tôi mặc dù có lắp camera nhưng hai hôm trước dọn dữ liệu tôi đã không cẩn thận xóa hết rồi, cho nên video giám sát ngày hôm đó…”
“Không có video giám sát? Hay là bác sĩ Hàn chột dạ vậy?
Tịch Ngự Hà hăm dọa, khí thế ngang ngược áp bức Lâm Tuấn.
Tịch Phong Húc đứng bên cạnh thấy cảnh này không ngừng gật đầu, trong lòng nghĩ con trai nhỏ của mình cuối cùng cũng lớn rồi, cũng giống mình vài phần đấy chứ…