“Bác sĩ Hàn đến rồi!”
“Bác sĩ Hàn tỉnh rồi à…”
Mấy tiếng bác sĩ Hàn đột nhiên khiến Lâm Tuấn nhận ra những người này có lẽ không phải là khách của bố Đường, mà là người đi theo anh…
Bệnh nhân sao?
“Bác sĩ Hàn, tôi là trợ lý của ông Chu, nghe nói cậu chuẩn bị mở phòng khám chữa bệnh, nên ông Chu đã cử tôi đến giúp cậu làm các thủ tục liên quan….”
“Bác sĩ Hàn, tôi là thư ký của ông Trương, ông Trương nghe nói cậu sắp mở một phòng khám nên đã cử tôi đến giúp cậu làm thủ tục đăng ký liên quan, nhân đây cũng tiện gửi lời, chúc bác sĩ Hàn làm ăn tấn tới”.
“Tôi là cánh tay phải của anh Lưu, anh Lưu bảo tôi qua để xem bác sĩ Hàn có cần giúp gì trong quá trình mở phòng khám không, nếu có gì thì cứ cho tôi biết, tôi sẽ giúp bác sĩ Hàn giải quyết, anh Lưu cũng nhờ tôi gửi lời, anh ấy nhất định sẽ tới chúc mừng vào ngày phòng khám mở cửa….”
Sau một lượt giới thiệu, Lâm Tuấn cuối cùng cũng hiểu ra những người này đều không phải bệnh nhân đến khám, mà là người được những ông chú đã từng gặp thông qua ông cụ Ngô đến để giúp đỡ.
Lâm Tuấn vưa cảm khái mối quan hệ rộng lớn của ông cụ Ngô vừa quay sang nói với mọi người ở nhà họ Đường: “Cảm ơn các vị, cảm ơn rất nhiều vì đã đến giúp đỡ vào lúc này, cũng cảm ơn các chú đã quan tâm đến cháu, nhưng ngoài các thủ tục rắc rối thì mọi thứ đều khá suôn sẻ, không có gì cần giúp đỡ đâu ạ…”
Vừa dứt lời, một người đàn ông lập tức đứng dậy, vỗ ngực rồi nói với Lâm Tuấn: “Bác sĩ Hàn, cứ giao mấy cái thủ tục cho tôi, trong hai ngày tôi sẽ xử lý cho cậu”.
“Hai ngày? Bác sĩ Hàn, chuyện thủ tục tôi sẽ lo, trong một ngày”.
Người còn lại lập tức lấy điện thoại di động ra, vừa gọi điện thoại vừa nói với Lâm Tuấn: “Bác sĩ Hàn, cứ giao cho tôi, hai giờ nữa tôi sẽ mang tất cả giấy tờ liên quan đến”.
Nhìn thấy mọi người chủ động, Lâm Tuấn không khỏi lắc đầu cười.
Nếu chỉ là một người bình thường muốn mở phòng khám thì e rằng sẽ rất khó khăn và phải mất một khoảng thời gian dài đế làm các thủ tục liên quan, nhưng đến tay anh thì miệng còn chưa kịp mở thì đã có người giúp giải quyết rồi.
Lâm Tuấn biết rất rõ những người này đến đây không phải vì anh, hoặc nguyên nhân khiến những người này đến nhà họ Đường một phần là vì anh, phần còn lại là vì… ông cụ Ngô.
“Vậy thì làm phiền các vị rồi, mặc dù thủ tục không vội nhưng hoàn thành càng sớm càng tốt…”
Lâm Tuấn vốn dự định hôm nay sẽ đích thân đến Cục Dược và Cục Y tế đế làm các giấy tờ liên quan cho việc mở phòng khám, nhưng bây giờ đã có người chủ động giúp anh xử lý rồi.
Vậy là Lâm Tuấn có thời gian rảnh rồi, anh bèn ngồi ở phòng khách pha một ấm trà nóng, vừa trò chuyện với bố Đường vừa thưởng trà, thật dễ chịu làm
sao.
Đột nhiên có một chiếc Rolls-Royce màu đen đỗ trước nhà họ Đường, biển số xe chính là đại diện cho thân phận và địa vị, Lâm Tuấn liền đặt tách trà trên tay xuống rồi cười nhẹ, đúng là như anh dự đoán.
Vài giây sau, người nhà họ Trương liền mở cửa xuống xe, một lần nữa đến nhà họ Đường.
Lần này bố Đường không nói gì, nhưng Lâm Tuấn lại lên tiếng trước: “Chào bác Trương, cháu vừa pha một ấm trà, nếu bác Trương không chê thì đến nếm thử đi?”
Sau cuộc nói chuyện ngày hôm qua, Trương Thiên Hào và Lâm Tuấn đã khá quen thuộc với nhau, không hề cả nể như lúc đầu nữa, vì vậy sau khi nghe Lâm Tuấn nói, Trương Thiên Hào lập tức
cười mắng: “Thằng nhóc này, bác Trương của cậu tới tìm cậu làm gì, cậu cũng nên biết rất rõ đúng không? Tôi đến gặp cậu uống trà sao?”
“Ha ha ha….”
Mặc dù bị mắng nhưng Lâm Tuấn vẫn tươi cười rót một tách trà nóng cho Trương Thiên Hào.
Còn về Trương Văn Liệt….