Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy con số này, ánh mắt của đám Bàng Thiên đột nhiên khựng lại, bọn họ không nghe ra Diệp Lương Thần nói gì phía sau nữa.


Đặc biệt là Lưu Tam Kim tham tiền, sau khi nhận lấy tờ chi phiếu kia liền đếm đi đếm lại mấy lần mà vẫn không dám tin tờ chi phiếu mỏng manh trong tay thật sự có giá trị một triệu.


“Cái này…”


Đối mặt với số tiền khổng lồ này, chỉ một người duy nhất vẫn bình tĩnh chính là Chu Lượng.


Chu Lượng cũng chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy, trong lòng cậu ấy cũng hơi hoảng hốt nhưng cậu ấy vẫn kiên định đẩy tờ chi phiếu lại rồi nói.


“Thiếu gia Diệp, ba anh em chúng tôi vào viện vì anh thật nhưng tiền viện phí không nhiều như vậy, số tiền này thiếu gia Diệp hãy cầm lấy đi”.


Không có công không thể nhận lộc, mặc dù đây là số tiền Diệp Lương Thần bồi thường tiền viện phí cho bọn họ nhưng lại quá nhiều so với sức tưởng tượng của cậu ấy.


Cho nên bọn họ không thể nhận số tiền này, nếu không ba người bọn họ lại phải nợ Diệp Lương Thần một ân tình mất.


“Lượng nói đúng, thiếu gia Diệp, chúng tôi không thể nhận số tiền này, mong anh hãy cầm lại”.


Thấy hành động của Chu Lượng, Bàng Thiên hơi chần chừ một lúc rồi vội vàng trả lại tấm chi phiếu vào tay Diệp Lương Thần, chỉ còn Lưu Tam Kim…


Sau khi cậu ấy thấy Chu Lượng và Bàng Thiên trả lại chi phiếu cho Diệp Lương Thần thì lập tức ôm chặt tấm chi phiếu vào lòng giống như có ai muốn cướp đi vậy, nhưng sau cái nhìn của Chu Lượng và Bàng Thiên cuối cùng cậu ấy cũng chầm chậm buông tấm chi phiếu ra.





Mặc dù không nói nhiều nhưng hành động của bọn họ đã chứng minh tất cả.


Diệp Lương Thần không ngờ ba người bọn họ lại trả tiền về cho mình, anh ta cười khổ nhìn sang Lâm Tuấn.


Lúc này Lâm Tuấn mới lên tiếng: “Nếu thiếu gia nhà họ Diệp đã muốn bồi thường tiền viện phí cho các cậu thì các cậu cứ nhận đi”.


Lâm Tuấn vừa nói xong thì Bàng Thiên và Lưu Tam Kim lập tức giật lấy tờ chi phiếu kia khiến Diệp Lương Thần còn không kịp phản ứng.


Còn Chu Lượng sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng cũng chậm rãi nhận lấy tấm chi phiếu trong tay Diệp Lương Thần.


“Vậy thì cảm ơn thiếu gia Diệp nhiều nhé”.


Chu Lượng không quên nói lời cảm ơn.


“Anh khách sáo quá, đây là chuyện mà tôi nên làm”.


Thấy ba người đã nhận chi phiếu, Diệp Lương Thần thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn Lâm Tuấn với ánh mắt e dè.


Lâm Tuấn gật đầu ra hiệu với Diệp Lương Thần.


“Thiếu gia nhà họ Diệp đã bồi thường ba anh em của tôi rồi, vậy thì tiếp theo…”


“Có phải chúng ta nên nói tới chuyện bồi thường phòng khám của tôi không?”


Nói rồi, Lâm Tuấn mỉm cười với Diệp Lương Thần.


Lúc này Diệp Lương Thần đổ mồ hôi như mưa, vội vàng gật đầu.


“Đúng rồi, đương nhiên là phải nói đến chuyện bồi thường phòng khám của thiếu gia Hàn rồi, nếu thiếu gia Hàn không ngại thì cứ giao việc sửa chữa phòng khám cho tôi, tôi đảm bảo chỉ trong vòng ba ngày phòng khám của thiếu gia Hàn sẽ khôi phục lại như cũ! À không, còn đẹp hơn cũ nữa!”


Lâm Tuấn khẽ cười rồi hài lòng gật đầu.


“Như vậy là tốt rồi…”


Diệp Lương Thần đương nhiên không phải là người thiếu tiền, sau khi bồi thường cho đám Bàng Thiên mỗi người một triệu lại bồi thường cho Lâm Tuấn mười triệu nữa, cả gia tài của Lâm Tuấn chỉ có vài triệu mà bây giờ đã lên tới hơn cả chục triệu rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK