Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy lời Lâm Tuấn nói, dường như Tịch Ngự Sơn cảm nhận được điều gì đó, anh ta trợn trừng mắt.


Đôi mắt luôn mang ý cười đó đột nhiên lại lóe lên sự sợ hãi, so với đôi mắt cười giả dối ngày thường thì sự sợ hãi đó vô cùng chân thật.


“Rốt cuộc anh đã làm gì tôi!”


Tịch Ngự Sơn định đẩy Lâm Tuấn nhưng anh ta bỗng nhận ra cơ thể của mình không còn chút sức lực.


Cho dù là tay, chân hay là các bộ phận khác trên cơ thế, ngoại trừ phần đầu ra, hầu như cơ thể của anh ta đã hoàn toàn mất cảm giác!


Việc duy nhất mà Tịch Ngự Sơn có thể làm bây giờ đó là nhìn Lâm Tuấn với ánh mắt phẫn nộ, đồng thời dùng cái miệng yếu ớt bày tỏ sự nghi ngờ của mình đối với Lâm Tuấn.


“Đã làm gì sao?”, nét cười trên gương mặt Lâm Tuấn càng rạng rỡ: “Không phải lúc nãy tôi đã nói với anh rồi sao, chỉ là kích thích huyệt vị khiến cơ thể sinh ra phản ứng đặc biệt, khiến anh không thể nào kiếm soát được cơ thế mà thôi, xét về góc độ y học mà nói, đó gọi là… mất kiểm soát tính ngăn chặn của thần kinh?”


“Chắc là vậy, dù sao thì đây cũng là nghiên cứu của một mình tôi”.


“Đúng rồi, tôi phải nhắc nhở anh rằng mấy cây kim châm tôi vừa chọc vào huyệt vị trên cơ thể anh sẽ để lại những vết thương nhỏ như lỗ chân lông trên cơ thể, hơn nữa tôi đã rút hết mấy cây kim đấy ra rồi, nói cách khác với kỹ thuật khoa học hiện giờ thì không thể nào kiểm tra ra được bất kỳ dấu vết vào trên cơ thể của anh”.


“Vậy nên… chí cần tôi không thừa nhận, anh sẽ không thể nào đố tội cho tôi chuyện Tịch Ngự Hà bị tàn phế được, cho dù tất cả mọi người đều biết rõ chuyện này là do tôi làm thì anh cũng không thể nào bắt tôi đến đồn cảnh sát được”


Kiếp trước Lâm Tuấn đã mất gần mười năm mới hoàn thiện xong một nghiên cứu chấn động giới y học, nhưng đáng tiếc là anh chưa kịp công bố nghiên cứu đấy thì đã đến kiếp này rồi, những gì Lâm Tuấn đang sử dụng hiện giờ chính là thành quả của nghiên cứu đó.


Về thành quả của nghiên cứu đấy, đơn giản mà nói là sự kết hợp hoàn hảo giữa Đông y và Tây y.


Giải thích một cách đơn giản đó là thông qua việc kích thích một vài huyệt vị cộng thêm sự bổ trợ của thuốc uống từ đó có thể điều trị bệnh trên cơ thể hoặc là khiến cơ thể người đó sinh ra phản ứng khác, ví dụ như…


Ngăn chặn trung tâm thần kinh khiến người đó mất đi sự kiểm soát đối với chính cơ thế mình.


Kim châm mà Lâm Tuấn luôn mang bên người không phải là loại kim châm châm cứu bình thường mà là kim đã được tẩm thuốc đặc biệt! Những cây kim này có thể dùng để cứu người hoặc là làm tàn phế một người!


Dùng vài cây kim châm mỏng manh là có thể làm tàn phế một người, nói câu này ra có lẽ nhiều người không tin, nhưng lúc này Tịch Ngự Sơn thực sự cảm nhận được cơ thể mình đã mất cảm giác, như thể không chịu sự kiểm soát của anh ta vậy, vậy nên anh ta hoàn toàn tin điều Lâm Tuấn nói là thật.


Hơn nữa còn có Tịch Ngự Hà là bài học, vậy nên Tịch Ngự Sơn tin rằng Lâm Tuấn có khả năng khiến anh ta tàn phế, vậy nên anh ta vô cùng hoảng sợ.


“Anh định làm gì?”


Tịch Ngự Sơn sợ sệt hỏi.


Muốn làm gì?


Lâm Tuấn cười: “Tôi muốn làm gì sao? Tôi lại muốn hỏi ngược lại anh đấy, rốt cuộc anh muốn làm gì? Muốn mượn chuyện này để gây áp lực cho nhà họ Đường? Hay là nhân cơ hội này lật đổ nhà họ Đường? Sao nào? Tứ đại gia tộc của thành phố Yến Kinh sau khi thiếu đi nhà họ Hàn, anh còn định tiêu diệt hai gia tộc kia, từ đó để nhà họ Tịch anh bá chủ thành phố Yến Kinh sao?”


“Tôi…”, Tịch Ngự Sơn im lặng không nói gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK