Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy vẻ khác thường trên khuôn mặt Tịch Ngự Hà, Tịch Phong Húc ngăn anh ta lại hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”


Tịch Ngự Hà nghiêm mặt gật đầu nói: “Vâng, một người bạn của con đang gặp chút rắc rối, con phải đi giúp anh ta”.


Những lời này khiến Tịch Phong Húc lập tức gật đầu, thấy Tịch Ngự Hà là một người trọng tình trọng nghĩa, ông ta càng hài lòng về đứa con trai này hơn.


Nhưng, nếu Tịch Phong Húc biết người bạn mà Tịch Ngự Hà nói đến là Lâm Tuấn, e là ông ta sẽ sợ hãi nói không ra lời…


May mà Tịch Phong Húc không truy hỏi người bạn đó là ai, mà trực tiếp vỗ ngực nói.


“Con cứ đi đi, nếu cần nhà họ Tịch giúp đỡ, con cứ nói ra thân phận thiếu gia nhà họ Tịch, đừng để nhà chúng ta mất mặt!”


Những lời này khiến Tịch Ngự Hà tự tin hơn nhiều, anh ta ngẩng đầu kiêu ngạo đáp.


“Đó là tất nhiên, con chắc chắn sẽ không làm mất mặt nhà họ Tịch chúng ta!”


Nếu Tịch Phong Húc biết đối thủ Tịch Ngự Hà sắp phải đối mặt chính là nhà họ Cố ở Đế Đô, thì không biết ông ta sẽ có phản ứng như thế nào…


……


Cùng lúc đó, bố Đường và Đường Tịnh Nghi cũng nhận được tin nhắn của Chu Lượng gửi đến, hai người bỗng chốc trở nên hoảng hốt.


Bố Đường vội vàng gọi người, đi đến chỗ phòng khám của Lâm Tuấn, còn Đường Tịnh Nghi càng hoảng hốt hơn, cô vội vàng rời khỏi tập đoàn Đường Thị, lái xe đến thẳng phòng khám.


Nhà họ Trương.


Trương Thiên Hào và Trương Văn Liệt đang nói chuyện, thì điện thoại đột nhiên rung lên.


Cầm điện thoại lên xem, Trương Thiên Hào liền nở nụ cười thích thú, quay đầu nói với Trương Văn Liệt.


“Văn Liệt, con đi với bố một chuyến, đi gặp đám người nhà họ Cố kia một lát.


Ngoài ba đại gia tộc, những ông chủ thân thiết với Lâm Tuấn ở thành phố Yến Kinh, cũng lần lượt hành động…





Rất nhanh, cả thàng phố Yến Kinh lại nổi lên sóng gió, giống như sắp có bão tố…


Mà tất cả những điều này đều là vì một người…





Đi cùng đám người của Cố Đông lên xe, Lâm Tuấn mới phát hiện ra Cố Đông dường như không định đưa anh ra khỏi thành phố Yến Kinh về Đế Đô mà lái một vòng quanh thành phố Yến Kinh, sau đó lái về trang viên hoa lệ nhất nằm giữa các tòa cao ốc chọc trời ở trung tâm thành phố Yến Kinh.


Đó là…


Nhìn thấy hai bóng người đón chào Cố Đông, Lâm Tuấn lập tức hiểu ra tất cả.


Nơi Lâm Tuấn đến nhà họ nhà họ Diệp trong tứ đại gia tộc của Yến Kinh!


Người đứng ngoài trang viên đón tiếp Cố Đông lúc này chính là kẻ từng giao chiến với Lâm Tuấn – Diệp Lương Thần và chú anh ta Diệp Tường Không!


“Hóa ra là Cố đại thiếu gia và nhà họ Diệp có qua lại với nhau…”


Lâm Tuấn vừa đi theo mấy tên cường tráng xuống xe, vừa nhìn về phía Diệp Lương Thần và Diệp Tường Không trang đứng đợi ở trong trang viên.


Cố Đông lịch sự cười nói: “Bố tôi từng qua lại với gia chủ nhà họ Diệp, tôi đến Yến Kinh không quen không biết ai, đương nhiên phải đến chào hỏi bác Diệp rồi”.


Hắn vừa nói vừa bảo thuộc hạ đưa Lâm Tuấn vào trong trang viên hoa lệ.


Diệp Lương Thần và Diệp Tường Không cung kính đi theo, có điều khi nhìn thấy Cố Đông đưa Lâm Tuấn đến, hai người họ nhìn anh bằng ánh mắt chế giễu.


Đặc biệt là Diệp Lương Thần kẻ từng ăn đòn dưới tay Lâm Tuấn, ánh mắt anh ta nhìn Lâm Tuấn tràn ngập vẻ đắc ý và hận thù, rõ ràng là những chuyện xảy ra giữa anh ta và Lâm Tuấn khiến anh ta vô cùng thù ghét Lâm Tuấn, lúc này nhìn thấy Lâm Tuấn rơi vào tay Cố Đông đương nhiên sẽ cảm thấy hào hứng.


Diệp Lương Thần trợn trừng mắt nhìn Lâm Tuấn, cậy có Cố Đông chống lưng, anh ta cố ý đi chậm lại, chắn trước mặt Lâm Tuấn, đẩy Lâm Tuấn ngã loạng choạng.


“Không đi nhanh được sao? Chân ngắn hay sao vậy? Không nghe qua câu chó tốt không chắn đường sao?”


Lâm Tuấn cười khẩy quay đầu, ánh mắt sắc bén như dao, đâm vào Diệp Lương Thần.


“Tôi đang tự hỏi hai vị thiếu gia của nhà họ Diệp sao biến mất đi đâu, giống như bị mất tích vậy, hóa ra là trốn trong trang viên nhà họ Diệp cả tuần lễ, không biết cơ thể Diệp thiếu gia trong một tuần này như nào nhỉ?”


Những lời này của Lâm Tuấn lập tức khiến Diệp Lương Thần nhớ này mấy lời nói của Lâm Tuấn lúc trước khiến anh ta sợ đến mức đi đến mấy bệnh viện làm vô vàn xét nghiệm kiểm tra cơ thể, cuối cùng dưới sự trợ giúp của Cố Đông, anh ta phát hiện cơ thể không sao cả, lập tức sinh thù ghét, cảm thấy Lâm Tuấn vô cùng chướng mắt.


Anh ta nhíu mày, cậy có người chống lưng, lại thêm đây đang là địa bàn của nhà họ Diệp, tính thiếu gia của Diệp Lương Thần đột nhiên nổi lên, anh ta giơ tay tát Lâm Tuấn một cái.


Bốp!


Lâm Tuấn không ngờ Diệp Lương Thần to gan như vậy, dám ra tay với mình, nhất thời không tránh được, nên ăn một cái tát từ Diệp Lương Thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK