Tịch Ngự Hà ở bên cạnh nôn nóng sốt ruột, chăm chú nhìn Lâm Tuấn.
“Thiếu gia Hàn, anh gọi điện bảo tôi qua đây, không phải muốn nói với tôi rằng ấm trà này có thể chữa khỏi bệnh của tôi đây chứ?”
Tịch Ngự Hà đang nóng lòng muốn chữa bệnh, làm gì còn tâm trạng mà ngồi đây thưởng trà với Lâm Tuấn chứ, chén trà trước mặt anh ta vẫn còn đầy.
Lâm Tuấn khẽ cười.
“Đương nhiên ấm trà này không thể chữa khỏi bệnh cho anh được, nhưng thỉnh thoảng uống trà cũng rất có lợi cho sức khỏe đấy…”
“Tôi chỉ muốn chữa khỏi bệnh của tôi thôi!”
Tịch Ngự Hà nhìn thằng vào Lâm Tuấn rồi nghiến răng nói.
Rõ ràng là Lâm Tuấn gọi điện cho anh ta, nói sẽ chữa bệnh cho anh ta nên anh ta mới đến đây, nhưng sau khi anh ta đến thì Lâm Tuấn lại mời anh uống trà, không hề đả động gì đến bệnh tình của anh ta, điều này khiến Tịch Ngự Hà vô cùng sốt ruột.
Thấy Tịch Ngự Hà có vẻ lo lắng, Lâm Tuấn không nhịn được khẽ thở dài.
“Tịch Ngự Hà, cuối cùng tôi cũng biết vì sao anh không sánh bằng Tịch Ngự Sơn rồi”.
Tịch Ngự Hà lập tức chau mày lại.
“Thiếu gia Hàn, ý của anh là sao? Tôi tìm anh là vì muốn chữa bệnh, liên quan gì đến anh của tôi?”
“Đương nhiên có liên quan chứ, nếu bây giờ anh của anh Tịch Ngự Sơn mà ngồi ở đây thì anh ta chắc chắn sẽ hiểu đồ của tôi…”
Tịch Ngự Hà lại càng chau mày lại, nhìn thằng vào Lâm Tuấn.
“Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
Lâm Tuấn khẽ cười rồi lắc đầu, tiếp tục thưởng trà, cuối cùng thở dài nói rõ mục đích của mình với Tịch Ngự Hà đang hoang mang.
“Rất đơn giản, mặc dù chữa bệnh là trách nhiệm của bác sĩ, nhưng mục đích cuối cùng vẫn là phải nuôi gia đình, cho nên bác sĩ chữa bệnh ít nhất cũng phải nhận được một chút lợi ích…”
Tịch Ngự Hà dường như bừng tỉnh, nhưng ngay sau đó Lâm Tuấn lại nhận ra rằng anh ta không thật sự hiếu ý của mình.
Tịch Ngự Hà cười khẩy nhìn Lâm Tuấn rồi lên tiếng.
“Là chi phí chữa bệnh chứ gì? Nói đi, anh muốn bao nhiêu tiền, nhà họ Tịch chúng tôi không thiếu gì ngoài tiền! Bao nhiên tiền tôi cũng có thể đưa cho anh!”
Lâm Tuấn thở dài rồi lắc đầu.
“Thứ tôi muốn không phải là tiền…’
“Vậy anh muốn cái gì? Anh cứ nói thẳng đi, nhà họ Tịch chúng tôi sẽ dùng mọi cách để làm cho anh!”
Là đứa cháu được yêu thương nhất của nhà họ Tịch, Tịch Ngự Hà nói như vậy là còn khiêm tốn chán.
Nhưng thứ mà Lâm Tuấn muốn không hề đơn giản, hơn nữa thứ đó chỉ thông qua Tịch Ngự Hà mới có thế lấy được, đó là…
“Tôi muốn nhà họ Tịch!”
Ánh mắt của Lâm Tuấn vô cùng nghiêm túc, anh nhìn thằng về phía Tịch Ngự Hà.
Tịch Ngự Hà cũng ngẩn ra một lúc, rồi ngạc nhiên hỏi lại.
“Anh muốn cái gì cơ?”
“Rất đơn giản, sự ủng hộ của nhà họ Tịch, tôi muốn có sự chống lưng của cả nhà họ Tịch!”, Lâm Tuấn thở dài nói rõ ràng, chuyện nhà họ Cố ở Đế Đô thực sự khiến anh quá đau đầu, anh cúi đầu uống một ngụm trà rồi tiếp tục nói: “Nếu anh đã không hiếu ý tôi thì tôi nói thẳng vào vấn đề chính luôn…”
“Tôi có thể giúp anh chữa khỏi bệnh, thậm chí có thể giúp anh phế bỏ anh trai của anh, để anh trở thành người thừa kế tiếp theo của nhà họ Tịch, nhưng tôi cần sự giúp đỡ của anh, chúng ta có thể hợp tác…”
Giọng nói thì thầm của Lâm Tuấn cứ vang bên tai, hô hấp của anh ta cũng dần nặng nề hơn.
Mặc dù anh ta không nói gì nhưng phản ứng của anh ta đã thể hiện rõ, anh ta rất hứng thú với kế hoạch của Lâm Tuấn, chỉ là anh ta không dám tin vào
những điều Lâm Tuấn nói.
Nếu Tịch Ngự Sơn mà ở đây nghe Lâm Tuấn nói vậy chắc chắn anh ta sẽ không thể hiện bất cứ thái độ nào mà chỉ lạnh lùng suy tính.
So với anh trai của mình thì Tịch Ngự Hà còn thiếu sót rất nhiều.
Nhưng lần này Lâm Tuấn không tìm Tịch Ngự Sơn bàn chuyện hợp tác vì bụng dạ của anh ta thâm sâu khôn lường, người không dễ nắm bắt như vậy có khi còn bán đứng Lâm Tuấn nữa, Tịch Ngự Hà dễ hù dọa mới là đối tượng hợp tác tốt nhất.
Vì Lâm Tuấn tin rằng, sau lần trước anh dạy dỗ Tịch Ngự Hà, anh ta sẽ không dám bán đứng anh đâu.
Còn chuyện hợp tác như thế nào…