Một ông già râu tóc bạc phơ, vẻ mặt rất nghiêm trọng.
Sau khi nghe cấp dưới báo cáo xong, sắc mặt ông già đó u ám như mây đen phía chân trời, vô cùng phiền muộn.
Im lặng một hồi lâu, ông ta đứng phắt dậy hất đổ chiếc bình sứ tráng men ở trên bàn.
Loảng xoảng!
Chiếc bình sứ tráng men trị giá mấy trăm nghìn tệ vỡ tan tành mà ông già đó còn không thèm nhìn lấy một cái.
“Cậu nói gì? Nam Nhi đột nhiên bị trúng gió ngất đi rồi biến thành người thực vật sao?”
“Mẹ kiếp! Không thể nào! Nam Nhi rất khỏe mạnh, đừng nói là trúng gió đến cảm cúm còn không bao giờ bị! Sao cậu dám nói với tôi là nó bị trúng gió chứ?”
Ông già đó vô cùng phẫn nộ, tát mạnh một phát vào mặt trợ lý.
Trợ lý vội vàng cúi người xin lỗi, anh ta giải thích: “Thưa ông, đây là thông báo của bệnh viện, hình như thiếu gia đột nhiên bị trúng gió, sau một hồi cấp cứu mặc dù bảo toàn được tính mạng nhưng lại trở thành người thực vật…”
“Hình như? Xác nhận kỹ càng rồi báo cáo cho tôi! Mau đi kiếm tra đi! Xác nhận kỹ rồi hãy báo cáo!”
Giọng điệu cách làm việc giống hệt Cố Nam, không cần nói cũng biết ông già này là cố Niên Hữu, bố của Cố Nam, cũng chính là người đứng đầu nhà họ Cố ở Đế Đô đương thời.
Cố Niên Hữu có ba người con trai, trong đó Cố Nam là đứa con muộn của ông ta, là đứa con út mà ông ta yêu thương nhất, hiện tại Cố Niên Hữu sắp không đảm nhiệm vị trí gia chủ của nhà họ CỐ nữa rồi, để đứa con cưng của mình không bị hai người anh trai hãm hại vì vị trí gia chủ, hai năm trước ông ta đã đưa gã đến thành phố Yến Kinh.
Nhưng không ngờ rằng…
Đứa con cưng còn chưa trở về mà đã nghe tin con biến thành người thực vật, điều này khiến Cố Niên Hữu vô cùng phẫn nộ.
Là ai!
Kẻ nào đã ra tay với đứa con trai cưng của ông ta?
Cố Niên Hữu còn chưa rời khỏi chức gia chủ của nhà họ Cố mà đã có kẻ dám ra tay với con trai của ông ta! Cố Niên Hữu thề rằng lần này cho dù là kẻ nào nếu ông ta điều tra ra thì nhất định sẽ khiến kẻ đó khuynh gia bại sản, bắt hắn phải đền mạng cho đứa con cưng của ông ta!
Người thực vật có gì khác với người chết chứ.
Trong phòng làm việc tại tầng cao nhất của tòa cao ốc ở thành phố Đế Đô.
Người trợ lý đang cáo cáo động tĩnh nhà họ Cố cùng với tình hình của Lâm Tuấn cho ông cụ Ngô, ông cụ nhìn phong cảnh bên ngoài cửa số sát đất một lúc lâu rồi lắc đầu.
“Đừng ra tay vội, cứ âm thầm quan sát đã”.
Người trợ lý tò mò hỏi: “Thưa ông, mặc dù nhà họ Cố là một gia tộc lớn ở Đế Đô nhưng cũng chỉ có tiếng mà không có miếng ở thành phố Yến Kinh, không thể nào ảnh hưởng đến bác sĩ Hàn được, nếu chúng ta không ra tay chẳng phải áp lực của bác sĩ Hàn sẽ càng lớn hay sao?”
Ống cụ Ngô khẽ cười rồi nói: “Con người ấy mà, phải có áp lực thì mới có động lực, tôi muốn xem thằng nhóc ấy có thể làm được gì trong tình huống
“Thưa ông, liệu bác sĩ Hàn có đến xin ông giúp đỡ không?”
Ống cụ Ngô suy tư một lúc rồi khẽ lắc đầu.
“Không đâu, thằng nhóc đó không phải là người dễ cúi đầu…”
“Tiếp tục quan sát động thái phía nhà họ Cố và tình hình của bác sĩ Hàn, nếu không phải là tình huống bất đắc dĩ thì không được tùy tiện ra tay, âm thầm bảo vệ bác sĩ Hàn là được rồi, à đúng rồi nhớ kỹ một khi đã ra tay nhất định phải tiêu diệt tận gốc nhà họ Cố! Không được để lại tai họa ngầm!”
Nói đến đây bỗng nhiên sắc mặt ông cụ Ngô trớ nên vô cùng lạnh lùng, lóe ra tia sát ý khiến người ta cảm thấy khiếp đảm.
Người trợ lý đứng bên cạnh vội gật đầu đáp lại…
Thành phố Yến Kinh.
Sự việc đám người Cố Nam đứng chặn cửa phòng khám cũng ảnh hưởng đến Lâm Tuấn khá nhiều, người dân xung quanh biết tin liền cho rằng phòng khám của Lâm Tuấn không phải nơi đàng hoàng, vậy nên hai ngày liên tiếp chẳng có ai đến khám bệnh.
Ngay cả người cảm cúm đến lấy thuốc cũng không có!
Điều này khiến Lâm Tuấn thấy rất bực mình, anh càng cảm thấy quyết định làm tàn phế tên Cố Nam vô cùng đúng đắn, nhưng mà…
Lâm Tuấn bắt đầu suy nghĩ về việc làm thế nào để kinh doanh phòng khám và…
Làm sao để đối phó được với nhà họ Cố ở Đế Đô.
Đã quyết định mở phòng khám rồi nên Lâm Tuấn không thể ngồi im một chỗ chờ bệnh nhân đến được.
Là một bác sỹ xuất sắc càng phải học cách làm sao để chào khách!
Sau khi liên lạc với bố con nhà họ Trương và Đường Tịnh Nghi, cuối cùng Lâm Tuấn cũng đã hỏi được cách thức liên hệ với Tịch Ngự Hà.
Trong một buổi chiều rảnh rỗi Lâm Tuấn liền gọi điện cho anh ta.
“Alo?”