Là đúng hay sai cũng không ai nói rõ được…
Thấy Lâm Tuấn mặc áo khoác trắng bước ra khỏi phòng chăm sóc tích cực, vợ chồng Tiêu Phương và bố Đường vội vàng chạy tới.
“Bác sĩ Hàn, bác sĩ Hàn… cháu kiểm tra tình hình của Tiểu Vân như thế nào rồi? Có, có cách nào có thể chữa khỏi cho con bé không?”
Vì quá lo lắng nên Tiêu Phương liên tục nói lắp.
Bố Đường và Triệu Diễm Mai ở bên cạnh không nói gì nhưng đều nhìn Lâm Tuấn với ánh mắt dò hỏi, đặc biệt là Triệu Diễm Mai, đôi mắt bà ngấn lệ như chỉ chực chờ khóc.
Bố Đường và Tiêu Phương đều là bạn bè lâu năm, ông ấy cũng chứng kiến Tiêu Vân Phi trưởng thành, bây giờ Tiêu Vân Phi bệnh nặng như vậy, bố Đường lo lắng cũng là điều dễ hiểu.
Thấy ba người vây quanh Lâm Tuấn vô cùng lưỡng lự và đau đầu.
Nếu có thể anh cũng rất muốn vỗ ngực trước mặt hai vợ chồng Tiêu Phương cam đoan sẽ chữa khỏi bệnh cho Tiêu Vân Phi, nhưng đáng tiếc là…
Sau khi nhìn thấy những thông số sức khỏe của Tiêu Vân Phi, bây giờ Lâm Tuấn thực sự không dám chắc chắn bất cứ điều gì.
Trước khi bước vào phòng chăm sóc tích cực để kiểm tra cho Tiêu Vân Phi, Lâm Tuấn tự tin mình nắm chắc được chín mươi phần trăm có thể chữa khỏi cho Tiêu Vân Phi, nhưng sau khi bước ra khỏi phòng chăm sóc tích cực sự tự tin của anh chỉ còn ba phần mươi phần trăm.
Hơn nữa ba phần mươi phần trăm này Lâm Tuấn đã tính cả trường hợp ăn may rồi, điều này đủ để thấy bệnh tình của Tiêu Vân Phi đã nghiêm trọng tới mức nào.
Anh có nên nói cho vợ chồng Tiêu Phương biết chuyện anh không chắc chắn có thể chữa được cho Tiêu Vân Phi không?
Hay là tạm thời không đề cập tới mà sẽ nói dối để trấn an vợ chồng Tiêu Phương, đợi sau khi điều trị cho Tiêu Vân Phi xong rồi mới nói?
Có nên nói cho bệnh nhân và người nhà bệnh nhân biết sự thật về tình trạng bệnh của bệnh nhân là một câu hỏi vô cùng khó của rất nhiều bác sĩ khi đi khám bệnh.
Người bây giờ phải đứng trước hai sự lựa chọn ấy chính là Lâm Tuấn.
Thấy Lâm Tuấn im lặng, khuôn mặt của vợ chồng Tiêu Phương càng xám lại, đôi mắt lấp lánh của họ cùng dần dần trùng xuống.
“Tiểu,Tiểu Khiêm, nếu không được cũng không sao… Tiểu Vân đã chống chọi nhiều năm như vậy rồi, lần này chắc chắn cũng sẽ không sao…”
Lâm Tuấn không nói gì, nhưng Tiêu Phương đã đoán ra được ý của Lâm Tuấn nên ông mới nói với giọng nói run rẩy như vậy.
Dáng vẻ đó đúng là khiến người ta phải đau lòng.
Triệu Diễm Mai ở bên cạnh cũng đã hiểu ra, nước mắt bà lập tức rơi lã chã.
Điều đau khổ nhất với người nhà bệnh nhân là khi bác sĩ ra khỏi phòng phẫu thuật, phòng chăm sóc tích cực mà im lặng không nói gì hoặc lắc đầu bất lực.
Điều bọn họ sợ không phải là bệnh nhân phát bệnh mà là sợ sau khi phát bệnh không ai có thể chữa trị được.
Không ai chữa được mới là chuyện khiến người ta đau khổ nhất trên đời này.
Thấy Lâm Tuấn im lặng, Tiêu Phương dường như già đi mấy tuổi, Triệu Diễm Mai đau khổ đến mức khóc không thành tiếng, nước mắt tuôn rơi như mưa.
Khuôn mặt của bố Đường cũng biến sắc, ông ấy không giấu nổi sự đau khổ.
Thấy cảnh tượng này Lâm Tuấn đột nhiên nhớ đến lúc anh mới trở thành bác sĩ, lần đầu tiên anh chứng kiến cảnh sinh ly tử biệt ở ngoài phòng phẫu thuật, đến bây giờ Lâm Tuấn vẫn còn nhớ như in khuôn mặt đau khổ của người nhà bệnh nhân.
Tại sao anh phải học y?
Lâm Tuấn tự hỏi mình.
Là vì để chữa bệnh cứu người, là vì không muốn trên thế giới này có thêm nhiều cảnh sinh ly tử biệt nữa.
“Cháu có thể chữa khỏi bệnh của Vân Phi!”
Lâm Tuấn bỗng lên tiếng.
Tiêu Phương đang ngồi thất thần trên ghế chợt chấn động, từ từ ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tuấn.
Triệu Diễm Mai đang khóc cũng ngẩn ra rồi nhìn về phía Lâm Tuấn.
Bố Đường và trưởng khoa Lương cũng nhìn Lâm Tuấn bằng ánh mắt kinh ngạc, đặc biệt là là trưởng khoa Lương người biết rõ bệnh tình của Tiêu Vân Phi nhất, ánh mắt của ông đầy sự kinh ngạc, theo ông thấy, bây giờ có thể giữ được tính mạng của Tiêu Vân Phi sau phương pháp điều trị kia đã là một kỳ tích rồi, chứ đừng nói đến việc chữa khỏi…
Chuyện đó là chuyện không thể nào.
Không chỉ trưởng khoa Lương thấy vậy, mà tất cả các bác sĩ đã từng khám cho Tiêu Vân Phi đều nhận định như vậy.
Mặc dù bọn họ không nói rõ, nhưng Tiêu Phương vẫn hiểu ý của bọn họ, vậy mà bây giờ…