Lâm Tuấn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Tịnh Liên không sao là tốt rồi, có câu nói…
Nói đến đây, Lâm Tuấn mới quay đầu lại nhìn Đường Tịnh Nghi hỏi.
“Cô gái này, cô là… ai vậy? Vì sao tôi thấy cô trông có vẻ rất quen?”
Nhìn Đường Tịnh Nghi bằng đôi mắt bình tĩnh, Lâm Tuấn luôn cảm thấy cô gái nằm bên cạnh giường bệnh của mình này dường như rất quen mắt, nhưng nhất thời không thể nhớ ra bản thân anh đã gặp cô ở đâu, chỉ mơ hồ cảm thấy cảm giác của anh với cô gái này có chút đặc biệt…
Lâm Tuấn vừa dứt lời, Đường Tịnh Nghi liền sững sờ tại chỗ, bố Đường và Bàng Thiên cũng đơ luôn.
Nhìn vào đôi mắt không chút che giấu của Lâm Tuấn, Đường Tịnh Nghi lúc này mới đột nhiên nhận ra…
Người đàn ông trước mặt này, dường như đã quên cô thật rồi.
Bên cạnh giường bệnh, một nhóm bác sĩ đang vây kín Lâm Tuấn, sau một hồi chẩn đoán, một vị bác sĩ từng làm trợ lý phẫu thuật cho Lâm Tuấn lúc trước thờ dài thườn thượt, cầm tờ báo cáo điều trị, khẽ lắc đầu bước ra ngoài.
“Bác sĩ, Hàn Chí Khiêm anh ấy…”
Bác sĩ vừa bước ra, Đường Tịnh Nghi liền vội vàng bước đến, lo lắng hỏi.
Lúc trước nhìn thấy Lâm Tuấn bị đưa vào phòng cấp cứu, thân là vợ trên danh nghĩa của Lâm Tuấn, Đường Tịnh Nghi cũng không lo lắng như vậy, lúc này thấy anh đã quên mất mình, bản thân cô bỗng chốc cảm thấy khá hoảng sợ.
Cô luôn cho rằng bản thân mình và Lâm Tuấn chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi, giữa hai người không hề có chút tình cảm nào.
Trong sinh hoạt hàng ngày, hai người cũng không có tiếp xúc gì, cũng chẳng bao giờ nói chuyện tìm hiểu nhau, vì thế nếu Lâm Tuấn thật sự quên cô, thì dường như cũng không phải chuyện gì to tát.
Nhưng khoảnh khắc biết Lâm Tuấn đã thật sự quên mất mình, Đường Tịnh Nghi lại cảm thấy hoảng sợ không nói thành lời, trong lòng càng thêm khó chịu…”
“Bác sĩ Hàn, cậu ấy…”
Dưới ánh mắt lo lắng của Đường Tịnh Nghi, bác sĩ phụ trách điều trị cho Lâm Tuấn nhìn vào tờ báo cáo kiếm tra sức khỏe trên tay và chầm chậm nói.
“Như tôi đã nói lúc trước, sức khỏe bác sĩ Hàn đã không còn vấn đề gì nghiêm trọng, tỉnh lại cũng không có vấn đề gì, nhưng rất có thể sẽ để lại một số di chứng… Mất trí nhớ có chọn lọc chính là một trong những di chứng đó, nguyên nhân cụ thế là do vùng hồi hải mã thuộc não trái chuyên phụ trách kí ức bị chấn thương, nên mới…”
Đường Tịnh Nghi không thể nghe những lời bác sĩ nói được nữa, cô ấy chỉ biết Lâm Tuấn thật sự đã quên mình rồi.
“Làm sao, làm sao có thể… Sao anh ấy có thể quên tôi được chứ?”