Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tuấn âm trầm đi xuống tầng, cầm điện thoại lên gọi cho Bàng Thiên.


Trong phòng khám lúc này không thấy tung tích ba người Bàng Thiên đâu, lại nhớ đến vết máu trước cửa phòng khám, Lâm Tuấn lập tức cảm thấy ba người có lẽ đã xảy ra chuyện nên vội vàng gọi điện.


Chuông điện thoại reo mấy hồi mãi mới có người bắt máy.


Chỉ có điều người bắt máy không phải Bàng Thiên, Chu Lượng hay Lưu Tam Kim mà là…


Một người phụ nữ.


“Xin chào, xin hỏi anh là người nhà của bệnh nhân phải không? Ba người bệnh bây giờ đang ở trong bệnh viện Nhân Dân số một thành phố Yến Kinh, vẫn đang trong trạng thái hôn mê bất


tỉnh, nếu như anh là người nhà hay bạn của bệnh nhân, mời anh nhanh chóng đến bệnh viện làm thủ tục phẫu thuật cho bọn họ…”


“Tôi hiểu rồi, tôi đến ngay đây”.


Sắc mặt Lâm Tuấn lạnh lẽo vô cùng, anh cúp máy.


Phòng trăm ngàn lần cũng không ngờ được phòng khám lại bị phá nát.


Ba người Bàng Thiên bị đánh đến mức hôn mê nhập viện, đủ để thấy được kẻ ra tay đập phòng khám và đánh ba người bọn họ ác độc thế nào.


“Đừng để tao biết mày là ai! Nếu không tao nhất định bắt mày trả cả giá gấp chục lần!”


Trong lòng anh rít gào, anh gọi xe đến bênh viên.


Một lúc sau, Lâm Tuấn đã xuất hiện ở bệnh viện Nhân Dân số một.


Bác sĩ trong bệnh viện vốn quen biết Lâm Tuấn, nhìn thấy ba người Bàng Thiên là bạn anh, không nói nhiều mà đưa Lâm Tuấn đi làm thủ tục phẫu thuật, sau đó không nhiều lời đưa báo cáo kiểm tra cho Lâm Tuấn, rồi rời khỏi phòng bệnh.


Được chứng kiến y thuật của Lâm Tuấn, người của bệnh viện này không ai dám để lộ y thuật của mình trước mặt anh, nên sau khi thấy ba người Bàng Thiên là bạn anh, mấy bác sĩ không nói nhiều, chỉ đưa anh đi kiểm tra tình trạng của ba người.


Sau khi lật xem mấy lượt báo cáo tình trạng của ba người Bàng Thiên, Lâm Tuấn thở phào nhẹ nhõm.


Phòng khám bị đập thực sự khiến anh tức giận, có điều dù sao cũng chỉ là đồ vật, mất rồi thì thôi.


Thứ khiến Lâm Tuấn thực sự lo lắng là tình trạng của ba người Bàng Thiên.


Ba bọn họ bị thương nghiêm trọng nhưng may mà không phải vết thương chí mạng, không để lại di chứng sau này, trong đó ngoại trừ Lưu Tam Kim bị gãy tay ra, Bàng Thiên và Chu Lượng chỉ bị thương bên ngoài và một chút vết thương bên trong thôi, tĩnh dưỡng một thời gian là hồi phục.


Còn về tay Lưu Tam Kim, vấn đề không lớn, nối xương nghỉ ngơi một thời gian là khỏe.


Sau khi xác nhận tình trạng của ba người, Lâm Tuấn lập tức kê đơn cho cả ba, sau đó trở lại phòng khám, căn cứ theo phương thuốc nhặt nhạnh chút dược liệu để đun thuốc cho ba người họ.


Tối hôm đó, cả ba người đã tỉnh lại.


Thấy Lâm Tuấn ở bên trông trừng, ba người hơi sửng sốt, sau đó lại im lặng.


Một lúc sau, Chu Lượng mới mở miệng chậm rãi nói: “ông chủ, bọn em…”


“Bọn em không canh giữ tốt phòng khám, thật sự xin lỗi anh…”


Lâm Tuấn cười mím, vỗ bả vai ba người.


“Người không sao là tốt rồi”.


Lời này khiến ba người họ lập tức cảm động, sau đó càng áy náy hơn.


Lâm Tuấn cũng không trách ba người họ, phòng khám bị đập như vậy, đương nhiên không phải chuyện hai ba người có thể làm được, sợ là lúc ấy có mười mấy người lao đến đập phá phòng khám.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK