Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đại ca à lăn lộn bên ngoài cũng không dễ dàng gì, tụi em cũng là vì tiền mà làm cho người ta thôi, anh đừng tính toán với tụi em làm gì, mau cứu tụi em đi.


“Muốn tôi chữa cho sao?”, Lâm Tuấn nheo mắt cười.


Vài người trong xe vội vàng gật đầu.


“Đơn giản thôi, tiếp theo các người phải hợp tác với tôi, ắt tôi sẽ chữa khỏi cho”.





“Hợp tác như thế nào?”






“Ông chủ của các người không phải muốn các người bắt tôi đi gặp hắn sao? Cứ theo kế hoạch ban đầu bắt tôi đi gặp hắn, nhưng sau khi gặp hắn… tôi hi vọng các người vẫn có thể làm theo chỉ thị của tôi, chứ không phải hắn ta…”





“Chuyện này. . . . . .”





Một vài tên côn đồ cảm thấy đây là chuyện tiến thoái lưỡng nan.





“Sao hửm?”






Lâm Tuấn ngẩng đầu, nhếch mép hỏi: “Sao nào? Không muốn à?”





“Vậy thì cả đời này các người đều sẽ là những kẻ tàn phế, đến cả gậy sắt cũng cầm không được”.





Nụ cười lạnh lùng của Lâm Tuấn còn khiếp sợ hơn ác quỷ.





Bọn côn đồ vội vàng lắc đầu, vừa khóc vừa nói: “Em đồng ý, mấy huynh đệ của em nhất định sẽ nghe theo chỉ thị của anh, đại ca!”





“Tốt lắm”.





Lâm Tuấn lúc này mới hài lòng gật đầu.











Bị Lâm Tuấn uy hiếp, đám côn đồ định trói anh lại liền lái xe rời khỏi tập đoàn Đường Thị, sau một hồi rẽ trái rẽ phái thì đến một nhà kho tồi tàn.





Vừa xuống xe, bọn chúng vội vàng lại gần, cúi đầu khom lưng trước mặt Lâm Tuấn.





“Đại ca, ông chủ đó bảo bọn em trói anh lại rồi đưa tới đây, bây giờ chắc anh ta đang đợi chúng ta ở bên trong”.





Lâm Tuấn nhìn nhà kho rộng lớn trước mặt, có một cánh cửa sắt nhỏ dẫn vào trong, anh tự hỏi không biết cảnh tượng bên trong như thế nào.





Lâm Tuấn đề cao cảnh giác, không tùy tiện đi vào trong nhà kho ngay mà đứng bên ngoài hỏi: “Trừ các người ra, tên đó còn thuê ai khác không? Lát nữa vào trong liệu có đám người nào đang đợi tôi không?”





Đám tên côn đồ nhăn nhó mặt mày đáp: “Chúng em không biết, ông chủ đó chỉ bảo chúng em trói anh lại rồi đưa anh đến đây, còn về việc anh ta có thuê ai nữa không, đám tay sai như chúng em làm sao biết được”.





Lâm Tuấn nhìn tên vừa nói, trông hắn không giống như đang nói dối mà thực sự hắn không biết, anh liền hỏi tiếp: “Vậy các người có biết thân phận của ông chủ đó không? Anh ta là ai?”





“Đại ca à, cái này chúng em cũng không biết, ông chủ đó trước giờ chỉ gọi điện liên lạc với chúng em, ít khi nói chuyện trực tiếp, trước kia em có gặp anh ta vài lần, nhưng chúng em không biết anh ta là ai, chỉ biết hình như là thiếu gia của một gia tộc nào đó…”





Thiếu gia của một gia tộc nào đó?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK