“Ha ha ha, được, đến lúc cháu mở phòng khám, cho dù có bận đến đâu chú cũng phải qua đó ủng hộ cháu”.
Hàn huyên một hồi, Lâm Tuấn vừa nói chuyện với Trương Viễn Kỳ vừa quan sát.
Lâm Tuấn quan sát kỹ Trương Viễn Kỳ trước mặt, phát hiện ra sắc mặt ông rất bình thường, mặt hơi hồng, không có triệu chứng mắc bất kỳ chứng bệnh gì, anh lập tức hiểu ra Trương Viễn Kỳ không định nhờ anh chữa bệnh cho mình mà là chữa cho người khác.
Vậy nên anh nhân lúc này hỏi luôn: “Chú Trương chẳng phải có chuyện cần cháu giúp sao? Có chuyện gì chú Trương cứ nói, nếu cháu giúp được, cháu nhất định không từ chối”.
Trương Viễn Kỳ giống như giờ mới nhớ ra chuyện đó, ông nói: “Cháu xem xem, chú lớn tuổi rồi, nói chuyện với cháu một tí, suýt quên cả việc chính, nếu như cháu không nhắc chắc chú không nhớ ra đâu”.
Lâm Tuấn cười không nói gì, thầm nghĩ Trương Viễn Kỳ này quên thật hay quên giả đây.
Trương Viễn Kỳ nói tiếp: “Chuyện là thế này, mẹ chú hai năm nay tự nhiên bị đau chân, chú đưa bà ấy đi nhiều bệnh viện, để nhiều bác sĩ khám, Đông y cũng có Tây y cũng có, nhưng chân bà ấy vẫn đau, đến nửa năm trước, mẹ chú dường như mất cảm giác cả hai chân, phải ngồi xe lăn, vậy nên…”
“Chú muốn nhờ bác sĩ Hàn khám giúp mẹ chú, không biết có chữa khỏi được hai chân của bà ấy không”.
Quả nhiên là chữa bệnh, Lâm Tuấn im lặng một lúc.
Nếu như chủ tịch nhờ anh làm chuyện khác chắc anh không chắc mình có thể làm được, nhưng nếu là chữa bệnh…
Lâm Tuấn vẫn khá tự tin, cho dù là căn bệnh kỳ quái nhiều bác sĩ phải bó tay anh cũng có thể chắc chắn mình chữa được, vậy nên liền đồng ý.
“Nếu như chỉ là khám bệnh thì đương nhiên không thành vấn đề, có điều cháu không thể đảm bảo một trăm phần trăm có thể chữa khỏi cho bà ấy, cháu chỉ có thể cố gắng hết sức thôi…”
Trước đây, Trương Viễn Kỳ cũng từng nói, ông ấy đã đưa mẹ mình đến rất nhiều bệnh viện, khám rất nhiều bác sĩ nổi tiếng, nhưng bệnh của mẹ ông ấy vẫn chưa được chữa khỏi, ngược lại, nửa năm trước, hai chân của mẹ ông ấy mất đi cảm giác, phải ngồi xe lăn.
Điều này đủ cho thấy, bệnh của mẹ Trương Viễn Kỳ mắc phải không phải là căn bệnh thông thường, nếu không, tình trạng của bà cụ sẽ không trở nên tồi tệ như vậy dù đã đến khám rất nhiều bác sĩ nổi tiếng.
Lâm Tuấn rất tự tin vào bản thân, nhưng không có nghĩa là anh chắc chắn bản thân hoàn toàn có thể chữa khỏi bệnh của mẹ Trương Viễn Kỳ.
Nước đầy thì tràn, tháng thừa thì lỗ.
Người xưa đã có câu dăn dạy, không nên quá tự tin.
Lâm Tuấn cũng biết rõ đạo lý này, thế nên, lúc đồng ý chữa bệnh cho mẹ Trương Viễn Kỳ, Lâm Tuấn không hề vỗ ngực bảo đảm sẽ chữa khỏi bệnh cho bà cụ, mà chỉ nói mình sẽ cố hết sức.
Đây là đạo đức nghề nghiệp của một người bác sĩ, trước khi xem tình trạng cụ thể của bệnh nhân, không thể để cho bệnh nhân và người nhà bệnh nhân có bất cứ hy vọng viển vông nào, để tránh bọn họ mừng hụt.
Trương Viễn Kỳ làm sao có thể không hiểu đạo lý này chứ, Lâm Tuấn đồng ý chữa bệnh cho mẹ ông ấy, là ông ấy đã rất mãn nguyện rồi, còn về phần có chữa được hay không, Trương Viễn Kỳ biết chuyện này không thể ép buộc, tất cả đều do số phận an bài.
Do đó, Trương Viễn Kỳ lập tức cảm ơn Lâm Tuấn: “Vậy thì chú cảm ơn cháu trước, không biết mấy ngày nay bác sĩ Hàn có rảnh không? Chú sẽ sắp xếp người đến đón cháu đến nhà khám bệnh cho mẹ chú. Hai chân của mẹ chú không tiện ra ngoài, phiền cháu đến nhà một chuyến, mong bác sĩ Hàn bỏ quá cho…”