Vì vậy dưới ánh nhìn sốt ruột của bố Đường, Lâm Tuấn gật đầu lia lịa không hề chần chừ, trả lời ngay: "Ngày mai bên bệnh viện sẽ chuẩn bị những chi tiết liên quan đến cuộc phẫu thuật, con phải qua đó xem một chút, nhưng chỉ một lúc thôi, cho nên ngày mai con vẫn có thời gian…"
"Vậy thì để bố đi bảo Tịnh Nghi một câu để ngày mai nó đi mua xe cùng con. Chứ để con đi taxi với xe bus mãi cũng phiền phức".
Bố Đường không hề nhìn ra tâm tư trong lòng Lâm Tuấn, càng không biết rằng sau khi ông ấy nói vậy Lâm Tuấn càng muốn gặp Đường Tịnh Nghi hơn bất cứ ai.
"Vâng, vậy bố nói cho Tịnh Nghi một cậu ạ, cũng may ngay mai con rảnh".
"Ừm, lát nữa bố gửi tin nhắn cho Tịnh Nghi, con cũng mệt rồi, mau ăn gì đó rồi đi nghỉ đi, bố dặn cô giúp việc làm đồ ăn cho con rồi, lát nữa là xong ngay đấy".
"Vâng ạ".
Địa vị bây giờ của Lâm Tuấn trong nhà họ Đường rõ ràng khác xa với trước kia, nếu như trước kia Lâm Tuấn về muộn thì đừng nói là bảo người chuẩn bị cơm cho anh, có khi anh còn chẳng được bước vào trong biệt thự nhà họ Đường ấy chứ, vậy mà bây giờ anh về nhà một cái chẳng cần phải nói nhiều cũng sẽ có người chuẩn bị cơm nước đầy đủ, có nước ấm để tắm rửa đàng hoàng.
Địa vị của Lâm Tuấn trong nhà họ Đường đang dần dần được nâng cao.
Ít nhất là bây giờ bố Đường cũng đã thừa nhận sự tồn tại của anh, còn muốn sự thừa nhận Đường Tịnh Nghi và những người khác thì cần phải cố gắng hơn chút nữa…
Lâm Tuấn nghĩ vậy.
Sau đó anh đi ăn rồi tắm rửa, cuối cùng trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
Có lẽ vì muốn cùng đi mua xe với Đường Tịnh Nghi nên hôm sau Lâm Tuấn tỉnh dậy từ sớm, sau khi rửa mặt ăn sáng xong liền thấy một chiếc BMV đỗ ở trước cửa biệt thự nhà họ Đường.
Lâm Tuấn nhận ra chiếc xe đó, đó là…
Chiếc xe mà Đường Tịnh Nghi thích lái nhất.
Suy nghĩ trong đầu Lâm Tuấn chưa kịp kết thúc thì một bóng dáng xinh đẹp bước xuống xe, tiếng giày cao gót cộc cộc hướng về phía nhà họ Đường.
Đó là…
Đường Tịnh Nghi.
Nếu không tính ngày hôm qua vô tình gặp nhau trên đường thì tính đến bây giờ Lâm Tuấn và Đường Tịnh Nghi đã hơn mười ngày chưa gặp mặt nhau, hôm nay lại được nhìn thấy hình bóng quen thuộc xuất hiện trước mặt, trong lòng Lâm Tuấn không khỏi thổn thức.
Người phụ nữ này rõ ràng là vợ trên danh nghĩa của anh nhưng việc muốn được gặp cô mỗi ngày lại trở lên vô cùng khó khăn…
Nghĩ vậy trong lòng Lâm Tuấn không khỏi có chút đau khổ.
Sau đó một giọng nói mang vài phần xa lạ đột nhiên vang lên bên tai Lâm Tuấn.
"Anh ăn sáng rồi à?"
Lâm Tuấn ngẩng đầu lên, nhìn người phụ nữ có ánh mắt lạnh lùng trước mặt, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Nhưng anh lại không hề thể hiện cảm xúc đó ra ngoài, chỉ khẽ gật đầu rồi nói: "Ừm, ăn rồi".
"Vậy thì đi thôi, lát nữa