Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
“Tịch thiếu gia, chuyện anh giao tôi đã làm xong rồi, bước tiếp theo anh có gì dặn dò không?”


Trong một con hẻm nhỏ trong thành phố Yến Kinh nhộn nhịp, một tên vạm vỡ xăm đầy mình có khuôn mặt dữ tợn ngậm một điếu thuốc đang nói với chiếc điện thoại trong tay.


Sau tên vạm vỡ kia là một đám côn đồ thằng thì đứng thằng thì ngồi nhốn nháo om sòm như cái chợ.


Mấy người nhân viên tu sửa phòng khám cho Lâm Tuấn mà ở đây thì chắc chắn liếc mắt qua đã có thể nhận ra đám này chính là đám côn đồ đẫ đập phá phòng khám của Lâm Tuấn.


Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói lạnh lẽo: “Làm xong rồi à?


Vương Cương tốc độ ra tay của anh cũng nhanh đấy, thế nào rồi? Có gặp tên khốn đó trong phòng khám không?”


Tên côn đồ tên Vương Cương kia nhếch mép rồi nói với giọng nịnh nọt: “Chuyện của Tịch thiếu gia giao cho, anh em tôi phải hoàn thành với tốc độ nhanh nhất chứ, nhưng tiếc là không gặp tên khốn chọc giận Tịch thiếu gia ớ đó, nên không thể chặt bỏ hai chân của hẳn theo lời anh được, nhưng…”


“Nhưng cái gì?” Tịch Ngự Sơn lạnh lùng nói.


Vương Cương vội vàng trả lời: “Hôm nay anh em tôi đã đập nát cả căn phòng mà mấy hôm nay tên khốn đó vất vả sửa sang thành bãi chiến trường, nội thất trong phòng toàn đồ mới cả, cho dù lần này không thể chặt hai chân của tên khốn đó cũng đủ làm hắn khổ sở rồi, dù gì đồ trong căn phòng đó cũng toàn đồ


đắt tiền…1


Tịch Ngự Sơn im lặng một lúc rồi mới lạnh lùng nói: “Làm tốt lắm, mấy người không để lại chứng cứ gì liên quan đến tôi đấy chứ? Các người làm ăn có gọn gàng không đấy?”


“Gọn gàng mà! Rất gọn là đằng khác! Tịch thiếu gia cứ yên tâm, lần này chỉ có duy nhất một mình tôi biết mà thôi, mấy anh em khác không biết gì hết, cho nên cho dù có bị bẳt cũng sẽ không ảnh hưởng đến Tịch thiếu gia, tôi đảm bảo với Tịch thiếu gia, tên khốn kia sẽ không bao giờ biết được chuyện này có liên quan gì đến Tịch thiếu gia đâu…”


Đầu bên kia điện thoại Tịch Ngự Sơn hài lòng cười rồi nói: “Rất tốt, Vương Cương, chuyện này anh làm rất tốt, lát nữa tôi sẽ bảo người chuyến năm mươi nghìn vào thẻ của anh, lần này vất vả cho anh rồi”.


“Không sao không sao, có thể làm việc cho Tịch thiếu gia là vinh hạnh của


tôi…


II


Nghe thấy số tiền lớn kia khóe miệng Vương Cương nhếch lên, năm mươi nghìn, một số tiền khổng lồ đủ cho gã sống thoải mái một thời gian, Tịch thiếu gia đúng là thiếu gia của gia tộc lớn, vung tay phát nào là hào phóng phát nấy…


Gã sung sướng nghĩ rồi sau đó hai người kết thúc cuộc gọi trong vui vẻ.


Nhìn thấy cảnh hỗn loạn trong phòng khám, hai nắm tay Lâm Tuấn dần nắm chặt lại, ánh mắt càng ngày càng lạnh lẽo, vẻ mặt cũng trở lên khó coi giống như đang tìm kiếm một thứ gì đó, anh nheo mắt đôi mắt sắc bén lại dò xét từng ngóc ngách trong căn phòng đổ


nát.


Mấy người nhân viên vẫn còn sợ hãi đứng nép vào một bên nhìn Lâm Tuấn không dám nói nhiều.


Im lặng một lúc lâu, Lâm Tuấn mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Phòng khám cũng bị phá rồi, làm lại là được, mọi người nên cảm thấy may vì không ai bị thương, còn về tiền công… Mọi người cứ yên tâm tôi sẽ không thiếu mọi người đồng nào đâu”.


tại đây có hình


- NhayHo.Com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK