Nhưng. . . . . .
Lâm Tuấn rõ ràng biết rằng lần này mọi chuyện không hề đơn giản như vậy, những người được gọi là Cục Quản lý thuốc, có lẽ là có liên quan gì đó với đại thiếu Cố Đông của nhà họ Cố, đó chính là…
Cố Đông đã ra tay với Đường Tịnh Nghi!
Sắc mặt Lâm Tuấn lập tức thay đổi, anh không chút do dự, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra rồi bấm số gọi Đường Tịnh Nghi.
Điện thoại đổ chuông nhiều lần liên tiếp, nhưng sau đó đã từ từ được kết nối, nhưng…
Người trả lời điện thoại không phải là Đường Tịnh Nghi.
Chưa đợi Lâm Tuấn kịp lên tiếng thì đã nghe thấy giọng một người đàn ông thô bạo vang lên qua điện thoại.
“Bác sĩ Hàn phải không? Anh gọi đúng lúc thật đấy… vừa hay thiếu gia của tôi muốn gặp anh, nếu không muốn có chuyện gì xảy ra với người phụ nữ này thì hã đến khách sạn Hoàng Gia trên đường G ở Yến Kinh trong một tiếng nữa, nếu không thì… ha ha, người phụ nữ mịn màng như vậy, chúng tôi sẽ không cưỡng được đâu đấy…”
Khốn nạn!
Một cơn tức giận không kiềm chế được đột nhiên bộc phát, Lâm Tuấn chưa từng nghĩ tới tên khốn Cố Đông thật sự dám ra tay với Đường Tịnh Nghi, hơn nữa lại còn nhanh như vậy, anh thầm nguyền rủa hắn ta, bây giờ có suy xét nhiều cũng đã muộn, anh bèn vội vàng chạy đến chỗ địa chỉ mà bọn chúng đã đưa.
Khách sạn Hoàng Gia là một trong những khách sạn sang trọng nhất ở thành phố Yến Kinh, ở thành phố Yến Kinh thì nơi này khá nổi tiếng, đương nhiên không cần phải tìm, Lâm Tuấn đã lái xe đến trước khách sạn Hoàng Gia ở thành phố Yến Kinh.
Lâm Tuấn bước xuống xe, lạnh lùng đi về phía khách sạn, sau đó gọi vào số Đường Tịnh Nghi. Lần này người trà lời điện thoại vẫn là người đàn ông lúc này. “Bác sĩ Hàn à?” Ngay khi người đàn ông dit lời, Lâm Tuấn bèn âm trầm đáp: “ Tôi đến khách sạn rôi, các người ở đâu?”