Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
Lâm Tuấn ngơ ngác nhìn dáng người trắng nõn trước mặt, lúc lâu sau mới kịp định thần lại.


Một làn da trắng như tuyết, chỉ cần nhìn qua thôi cũng đủ để người ta có thể hình dung được nó mịn màng và mỏng manh như thế nào.


Dương Nhược Vũ cũng ngây người nhìn Lâm Tuấn đang đứng ở cửa phòng một hồi lâu, sau đó cô mới chợt nhận ra chuyện gì đang xảy ra.


Cho nên…….


“Aaa…….”


Dương Nhược Vũ bất giác hét lên một tiếng, nhưng lúc này Lâm Tuấn đột nhiên kịp phản ứng lại, anh trực tiếp


xông tới trước mặt Dương Nhược Vũ rồi lấy tay che miệng cô lại.


Nếu là người bình thường mà gặp hiểu lầm như vậy, anh có phải giải thích rồi xin lỗi cũng không thành vấn đề.


Nhưng đây lại là nhà của người đứng đầu thành phố Yến Kinh, lúc này người con gái trước mặt anh chỉ đang mặc hai mảnh quần áo đứng trước tủ chọn đồ, đây cũng chính là người phụ nữ quý giá nhất thành phố Yến Kinh, mặc dù Lâm Tuấn cho rằng mối quan hệ giữa anh với chú Dương và cô Ngô cũng không tệ, nhưng hiếu lầm như vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cách nhìn của Dương Thiên Hạo và Ngô Nhiễm Hà về anh.


Cho dù là hiểu lầm thì ít nhiều cũng sẽ khiến Lâm Tuấn để lại ấn tượng không tốt trong lòng hai người bọn họ, vậy nên …


Tốt nhất anh vẫn không nên để cho Dương Thiên Hạo và Ngô Nhiễm Hà biết chuyện này.


Lâm Tuấn có hơi hoảng sợ khi đứng trước mặt Dương Nhược Vũ, một tay che miệng cô lại, còn tay kia đỡ lấy cơ thế Dương Nhược Vũ để tránh cho cô vô tình bị ngã.


Ngay lúc bàn tay của Lâm Tuấn chạm vào làn da trắng như tuyết, anh mới nhận ra làn da trông vô cùng thanh tú này thực sự mịn màng như thế nào, nhưng bây giờ Lâm Tuấn cũng không có thời gian để cảm nhận, nhìn thấy ánh mắt đầy hoảng sợ của Dương Nhược Vũ, bấy giờ Lâm Tuấn mới vội vàng giải thích.


“Hiểu lầm rồi hiếu lầm rồi! Nhược Vũ, nghe tôi giải thích đã! Tôi thực sự không biết cô đang thay quần áo, lúc tôi gõ cửa cô đã nói đi vào, nên tôi cũng


không nghĩ nhiều mà đẩy cửa vào luôn, nếu tôi biết cô đang thay đồ bên trong thì có đánh chết tôi cũng không dám vào! Cô đừng kêu có được không…”


Có lẽ Dương Nhược Vũ cũng cảm nhận được sự chân thành từ lời nói của Lâm Tuấn, cô bèn gật đầu.


Sau đó Lâm Tuấn mới buông bàn tay đang che miệng của Dương Nhược Vũ ra, lúc này anh mới nhận ra vì để dễ dàng bịt miệng cô nên tay kia đã vô tình ôm lấy vòng eo mảnh mai của Dương Nhược Vũ, Lâm Tuấn cảm nhận được sự êm ái nơi lòng bàn tay, lúc này lại bất giác sững sờ.


“Nhược Vũ, nghe tôi nói đã…”


Anh còn chưa kịp nói gì thì gương mặt Dương Nhược Vũ đã trở nên đỏ bừng, cô vội chạy lại ghế sô pha rồi dùng chăn bông quấn chặt lấy cơ thể.


Nhưng ngay lúc Dương Nhược Vũ lướt qua Lâm Tuấn, dường như anh đã nhìn thấy một hình Pikachu khá dễ thương, đó là…


Nghĩ đến vị trí của hình Pikachu kia, Lâm Tuấn không khỏi hốt hoảng.


Mặc dù Dương Nhược Vũ trông khá trẻ nhưng dù sao cô cũng đầu 21 22 rồi, trạc tuổi với Lâm Tuấn, ai mà ngờ cô ấy vẫn mặc một bộ đồ có họa tiết Pikachu ở độ tuổi này cơ chứ….


“Con Pikachu đó đáng yêu ghê”.


Vào trang web лhayho. com hình sẽ cực rõ bạn nhé!


- NhayHo.Com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK