Lời nói của ông cụ Ngô khiến Lâm Tuấn cảm thấy mông lung, ngây người nhìn ông cụ.
Một lúc sau, Lâm Tuấn mới lấy lại tinh thần, trả lời đầy sâu xa: “Không muốn, các nhân vật lớn đấu đá với nhau khắc nghiệt quá, cháu là một người sợ phiền phức, nếu như trở thành nhân vật lớn như mấy người vừa rồi thì chắc chắn sẽ gặp rất nhiều rắc rối, hơn nữa…”
“Cháu cũng không phải là người có dã tâm, cháu chỉ muốn có một cuộc sống đơn giản, có thể làm một người bác sĩ chữa bệnh giúp mọi người là được rồi, trở thành nhân vật lớn thì thôi ạ, cháu không có hứng thú với những thứ này đâu”.
“Không có dã tâm…’
Nghe thấy Lâm Tuấn nói vậy, ông cụ Ngô bật cười thành tiếng.
“Ha ha ha, khá hay cho câu không có dã tâm, chú nghe ông Dương nói bây giờ cháu không có việc gì làm, chú còn định sắp xếp cho cháu đi theo chú làm việc nữa, nhưng nếu cháu đã nghĩ như vậy thì thì chú cũng không ép cháu, sau này có chuyện gì cần giúp thì cháu cứ liên hệ với chú là được”.
“Vâng, vậy cháu xin cảm ơn chú Ngô trước”.
Bây giờ Lâm Tuấn mới hiểu nguyên nhân tại sao ông cụ Ngô muốn anh làm việc cho ông cụ, nhưng anh lại không hứng thú với chốn quan trường suốt ngày đấm đá nhau, anh chỉ cảm thấy chán ghét và phiền phức mà thôi, bởi vậy anh mới từ chối ý tốt của ông cụ Ngô.
Nhưng đúng như ông cụ Ngô vừa nói, gần đây Lâm Tuấn thật sự đang tìm một công việc.
Anh ở rể nhà họ Đường, từ trước đến nay cũng chỉ là thằng vô công rồi nghề, chẳng có nguồn thu nhập nào cả, tiền tiêu hằng ngày cũng là tiền của Đường Tịnh Nghi đưa cho, điều này khiến Lâm Tuấn cảm thấy không thoải mái cho lắm.
Là một thằng đàn ông đầu đội trời chân đạp đất sao lại có thể tiêu tiền của phụ nữ chứ?
Tim việc làm đang là vấn đề anh đang suy nghĩ mấy ngày hôm nay.
Thật ra nếu Lâm Tuấn muốn thì anh có thể nói với Đường Tịnh Nghi và bố Đường một tiếng, hai người họ chắc chắn có thế sắp xếp cho anh một công việc trong tập đoàn Đường Thị, nhưng
Lâm Tuấn không muốn nhờ sự giúp đỡ của nhà họ Đường, một là vì muốn tránh hiềm nghi, nếu anh thật sự đến làm việc trong tập đoàn Đường Thị thì thế nào cũng bị người ta đàm tiếu anh ở rể nhà họ Đường chỉ vì tập đoàn Đường Thị, nguyên nhân thứ hai là…
Lâm Tuấn không muốn lợi dụng nhà họ Đường, cũng có thế nói là không muốn dựa dẫm vào Đường Tịnh Nghi.
Còn về việc phải làm thế nào để kiếm công việc bằng chính năng lực của mình…
Lâm Tuấn nghĩ dù thế nào thì cũng sẽ kiếm được tiền thôi, anh có y thuật cao siêu như vậy thì chẳng lo không kiếm được công việc.
Sau khi từ chối lòng tốt của ông cụ Ngô xong, Lâm Tuấn không làm phiền ông cụ Ngô nghỉ ngơi nữa, anh rời khỏi phòng bệnh của ông cụ Ngô.
Nhưng Lâm Tuấn không rời khỏi bệnh viện luôn mà đi tìm viện trưởng để trả lại căn phòng viện trưởng đã dành riêng cho anh.
Thấy Lâm Tuấn có ý muốn rời đi, viện trưởng lên tiếng muốn giữ anh lại: “Bác sĩ Hàn, với năng lực chuyên môn của cậu, cậu hoàn toàn có thể đảm nhiệm bác sĩ trưởng khoa, thậm chí còn có thể làm bác sĩ phẫu thuật chính nữa, cậu có muốn xem xét tới việc ở lại bệnh viện của chúng tôi làm việc không?”
Lâm Tuấn cười cười rồi từ chối: “Cảm ơn ý tốt của viện trưởng, nhưng chuyện này chắc là không được rồi, con người tôi nhàn rỗi quen rồi, bây giờ bảo tôi đi làm đàng hoàng tôi không làm được đâu, chìa khóa văn phòng tôi để ở bàn nhé…”
“Được rồi, nếu sau này bác sĩ Hàn muốn đi làm thì mong cậu sẽ cân nhắc bệnh viện của chúng tôi, bệnh viện Nhân Dân số một Yến Kinh luôn luôn chào đón cậu”.