Cùng lúc này, Lâm Tuấn thầm quyết định mỗi ngày phải rèn luyện sức khỏe.
Đời trước anh bởi vì quá yếu đuối nên sau khi đẩy Đường Tịnh Nghi khỏi cái thang máy rơi từ trên trời xuống kia, anh không kịp chạy thoát thâm, đời này Lâm Tuấn khó khăn lắm mới có cơ hội sống lại, cho dù là cái gì cũng không thế vì bản thân yếu đuối mà xảy ra sự cố mất mạng được.
Đường Tịnh Nghi…
Nhớ đến cái tên này, trong lòng Lâm Tuấn không khỏi cảm thấy khổ sở.
Từ khi anh bị người đàn ông trung niên kia đánh đến ngất xỉu nhập viện đã gần ba ngày rồi, trong ba ngày này bố Đường thường đến thăm anh, tuy nhiên người vợ trên danh nghĩa của anh chưa đến đây lần nào.
Điều này khiến Lâm Tuấn cảm thấy thất vọng về cô, mà cùng với cảm giác thất vọng là cảm giác lạc lõng.
Đời trước, trước khi chết, Lâm Tuấn thề nếu có cơ hội, anh nhất định sẽ chăm sóc cho Đường Tịnh Nghi.
Mà có lẽ do nghe được lời thỉnh cầu của Lâm Tuấn, ông trời đã khoan dung cho anh cơ hội này.
Tuy nhiên sau khi sống lại, Lâm Tuấn đột nhiên phát hiện ra hóa ra thứ trời cao cho anh không phải cơ hội mà là sự hành hạ, anh dù muốn chăm sóc thật tốt cho Đường Tịnh Nghi, muốn trao cho Đường Tịnh Nghi một cái ôm ấm áp thì cô căn bản không cho anh cơ hội.
“Hàn Chí Khiêm, đến giờ ăn cơm
rồi!”
Giọng nói dễ nghe đã kéo Lâm Tuấn trở lại từ trong mạch suy nghĩ, là y tá Dương Nhược Vũ.
Trong mấy ngày anh nằm viện, ngoại trừ bố Đường thường đến thăm anh, chí có Dương Nhược Vũ là chăm sóc cho anh, điều này khiến Lâm Tuấn vô cùng cảm động.
Đời này anh không có bạn, sau khi nhập viện lại có người chăm sóc tận tình cho anh, thực sự khiến anh vô cùng cảm động.
“Đến đây”.
Anh đáp lại, Lâm Tuấn nhíu mày, cố nén cơn đau ngồi dậy đi về phía bàn ăn trong phòng bệnh.
Có lẽ vì Lâm Tuấn có quan hệ với viện trưởng hoặc vì nể mặt chủ tịch Dương nên phòng bệnh của anh không phải phòng bệnh ghép, mà là phòng một người. Trong phòng ngoài một chiếc giường ra, còn có bàn ăn và TV.
Nhìn thấy vẻ đau đớn trên khuôn mặt Lâm Tuấn, Dương Nhược Vũ vừa bê cơm vội vàng đặt cơm lên bàn, sau đó chạy đến cạnh đỡ Lâm Tuấn.
“Anh… có phải anh đau lắm không?”
Nhìn thấy Lâm Tuấn đau, Dương Nhược Vũ quan tâm hỏi han.
Được cánh tay mềm mại như không xương của Dương Nhược Vũ đỡ, Lâm Tuấn khẽ hít vào, lắc đầu.
“Cũng bình thường, đỡ hơn hai ngày trước rồi”.
“ừm, ừm, phải chú ý hơn đấy”.
“Đó là chuyện đương nhiên, cô đừng quên tôi là một bác sĩ’.
“Bây giờ anh là bệnh nhân…”
“Là bệnh nhân cũng là bác sĩ…”
Chỉ một quãng đường ngắn từ giường bệnh đến bàn ăn, Lâm Tuấn bước đi chậm chạp, hai người dường như mỗi ngày đều lặp đi lặp lại đoạn hội thoại đó, cuối cùng mới đến nơi.
Bởi vì xương sườn bị gãy, đứng thẳng với Lâm Tuấn là một chuyện vô cùng khổ sở, chứ đừng nói đến đi bộ.
Dương Nhược Vũ vốn định đút cơm cho anh ngay trên giường, nhưng bị Lâm Tuấn từ chối, vậy nên mấy ngày nay cứ đến giờ ăn cơm, Lâm Tuấn lại phải trải qua một chặng đường tuy ngắn nhưng vô cùng đau đớn.
Anh thì cứ lấy lý do phục hồi vết thương và vận động với cường độ thích hợp, có điều đau đớn như nào chỉ mình Lâm Tuấn biết.
Mặc dù Dương Nhược Vũ không biết để đi được một quãng đường ngắn ngủi như vậy Lâm Tuấn đau đớn thế nào, nhưng vẫn có thể thấy được mỗi khi đi từ giường đến bàn ăn Lâm Tuấn đều toát hết mồ hôi, có thể nói để hoàn thành quãng đường này với anh không phải chuyện dễ dàng.