Trước mắt anh là một mảng trắng xóa, cho dù là tường, đèn hay là chiếc giường Lâm Tuấn đang nằm, tất cả đều một màu trắng, vậy nên Lâm Tuấn vừa tỉnh lại trong thời gian ngắn đã có thể nhận ra mình đang ở trong bệnh viện.
Mình ngất bao lâu rồi?
Cái trò hôn mê xong mất ký ức trong mấy quyến tiếu thuyết máu chó không xảy với Lâm Tuấn, còn về chuyện xảy ra trước khi anh rơi vào hôn mê, bây giờ Lâm Tuấn mới nhớ ra.
Còn sau khi hôn mê chuyện gì đã xảy ra, Lâm Tuấn cũng không biết nữa.
Có điều có vẻ như…
Bây giờ hình như anh không sao cả, cũng có thể nói sau khi anh ngất đi, hai kim đó không cắm lệch, nói cách khác…
Cho dù là người đàn ông trung niên từng luyện võ hay Tịch Ngự Hà, lúc này chắc cũng giống như anh, nằm trên giường không tỉnh dậy được?
Khi còn đang suy nghĩ, cơn đau đớn khắp người anh truyền đến, khiến Lâm Tuấn không khỏi hít sâu.
“Hít…”
Một giọng nói nhẹ nhàng đột nhiên vang lên bên tai Lâm Tuấn.
“Bác sĩ Hàn, anh, anh tỉnh dậy rồi!”
Giờ Lâm Tuấn mới nhận ra hóa ra khi anh hôn mê, bên cạnh vẫn có một người chăm sóc cho anh.
Quay đầu nhìn, người đầu tiên Lâm Tuấn nhìn thấy là một người mặc đồ trắng tinh, sau đó Lâm Tuấn mới nhận ra người vẫn luôn trông anh là y tá hoặc bác sĩ của bệnh viện, chứ không phải…
Đường Tịnh Nghi.
Sau đó ánh mắt Lâm Tuấn tiếp tục nhìn về phía người vẫn ở bên cạnh anh, vậy nên…
Đây là thiên thần áo trắng trong truyền thuyết à?
Sao Lâm Tuấn có thể ngờ, người chăm sóc cho anh lại là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, tóc đen như mực dài đến ngang vai, khuôn mặt tinh xảo, cho dù so sánh với Đường Tịnh Nghi thì cũng chẳng hề kém cạnh.
Có điều khiến người ta để ý là, gương mặt ấy bây giờ đang đầy mệt mỏi, khiến người ta chỉ muốn ôm cô ấy vào lòng vỗ về.
Có vẻ như cô y tá này là người chăm sóc cho Lâm Tuấn trong thời gian dài.
Vậy nên sau khi giãy dụa một hồi, cộng thêm sự giúp sức của cô y tá kia, anh đã ngồi dậy được, anh nói lời cảm ơn với cô.
“Tôi không sao, cảm ơn cô đã luôn chăm sóc tôi”.
“Không sao không sao, đây là điều tôi phải làm mà…”
Có lẽ không ngờ Lâm Tuấn lại nói cảm ơn, cô y tá kia hơi hoảng.
“Tôi hôn mê bao lâu rồi?”, Lâm Tuấn hỏi.
Cô y tá ngẩng đầu nhìn trần nhà, suy nghĩ một lúc mới trả lời: “Chắc tầm một ngày, chiều hôm qua anh được đưa đến đây, bây giờ đã là… trưa ngày hôm sau rồi, chắc cũng tầm một ngày…”
“Một ngày cơ à…”
Lâm Tuấn cười gượng, sao anh có thể ngờ được mình bị người ta đạp ngất xỉu một ngày chứ. Có thể thấy được sức lực của người đàn ông trung niên kia lớn đến thế nào, ra đòn hung ác thật, rõ ràng không hề nương tay, mấy đòn ấy chắc chắn là để đánh anh tàn phế.
Đánh anh tàn phế?
Nụ cười gượng của Lâm Tuấn lập tức lạnh thêm mấy phần, cây kim của anh cuối cùng có khiến Tịch Ngự Hà tàn phế không anh không biết, nhưng cái chân của người đàn ông đá anh hôn mê kia chắc cũng như ông ta, đang nằm trong phòng bệnh của một bệnh viện nào đó, về phần Tịch Ngự Hà…
Có lẽ cũng đang nằm trong phòng bệnh của một bệnh viện nào đó?
“Cái kia”.
Giọng nói rõ ràng lại vang lên bên tai Lâm Tuấn, thu hút sự chú ý của anh.