Giống như lần trước, nhân lúc mọi người không chú ý, Lâm Tuấn mới dùng kim bạc để phế bỏ từng tên một, bây giờ bọn chúng đều đề phòng chiêu kim bạc của anh nên chiêu này của Lâm Tuấn lại không còn tác dụng.
Chỉ sợ kim bạc còn chưa chạm được vào bọn chúng thì chúng đã đánh gãy hoặc tránh được rồi.
Chắc chắn sẽ không dễ dàng phế bỏ đám to con này như trước nữa.
Đối mặt với chúng, Lâm Tuấn yếu đuối làm sao chống cự lại được, lần này mà Lâm Tuấn còn cố chấp xông lên giáp lá cà như lần trước thì chắc chắn là sẽ bị đánh cho thừa sống thiếu chết.
Cho nên thấy đám đô con kia lao về phía phòng khám, Lâm Tuấn nhanh chóng kéo mạnh cánh cửa nhanh như chớp, thoáng một cái cửa chính phòng khám đã được khóa chắc rồi…
Với kinh nghiệm lần trước phòng khám bị đập phá, Lâm Tuấn đã đổi hết cửa phòng khám sang loại hợp kim.
Nếu có người gây sự ớ bên ngoài thì chỉ cần đóng cửa, cho dù có nhiều người như thế nào đi nữa cũng sẽ không dễ xông vào phòng khám được đâu.
Chỉ là Lâm Tuấn không ngờ được, quyết định ban đầu này của anh lại có tác dụng nhanh đến vậy, hơn nữa còn cứu được anh một mạng nữa.
Mười mấy tên to con này mà xông được vào phòng khám của anh, thì chúng không chỉ đập phá phòng khám của anh mà có khi còn dày vò anh tới chết mất, với kinh nghiệm lần trước, lần này mấy tên to con này không dễ trúng chiêu kim bạc của Lâm Tuấn nữa, Lâm Tuấn cũng chẳng có cách nào để ra tay
cùng lúc với mười mấy tên to con này.
Rầm!
“Khốn kiếp! Có giỏi thì mày mở cửa ra đi thằng chó!”
Rầm!
“Con mẹ nó, đập hết cho ông! Đập cửa vào đánh chết nó!”
Thấy Lâm Tuấn khóa trái cửa, đám người Bàng Thiên đang định hỏi Lâm Tuấn làm gì thì đột nhiên nghe được những âm thanh đập cửa rồi tiếng gào thét tức giận ở bên ngoài, họ lập tức hiểu ra vấn đề rồi đứng ngẩn người ra không biết làm gì.
Chu Lượng phản ứng nhanh nhất, cậu ấy nhanh chóng đẩy một cái bàn ra chặn trước cửa phòng khám đề phòng trường hợp đám côn đồ kia đạp cửa
xông vào, sau đó cậu ấy quay đầu lại hỏi.
“Anh Hàn, mấy người trước cửa là…”
Sắc mặt Lâm Tuấn trầm xuống, giọng nói lạnh lùng cất lên: “Ngoài đám côn đồ Cố Nam lần trước thì còn ai nữa chứ… con mẹ nó, đám khốn này dai như đỉa đói vậy…”
Nằm viện hơn một tuần anh không nghe được tin tức gì liên quan đến Cố Nam, Lâm Tuấn cứ nghĩ mọi chuyện đã chấm dứt, vậy mà anh vừa xuất viện thì CỐ Nam đã lập tức tới tìm anh.
Tên Cố Nam này thù dai thật đấy!
Bây giờ trong đầu Lâm Tuấn chỉ có một suy nghĩ đó là hối hận.
Anh rất hối hận vì lần trước ẩu đả với Cố Nam anh không ra tay tàn nhẫn hơn, thẳng tay phế bỏ gã và mười mấy tên đàn em của gã, nếu Lâm Tuấn ra tay mạnh hơn chút nữa thì bây giờ sẽ không có chuyện rắc rối này xảy ra.
Thấy Lâm Tuấn nói vậy, Chu Lượng tỏ vẻ đã hiểu, sau đó mới giải thích với Lâm Tuấn.
“Anh Hàn, thật ra sau khi anh vào viện, Trương Lâm Trạch đã từng điều động người đi bắt đám người Cố Nam…”
“Ồ? Lại có chuyện đó nữa sao?”
Nghe những tiếng phá cửa từ bên ngoài, Lâm Tuấn đang nghĩ cách giải quyết đột nhiên ngẩng đầu lên rồi hỏi Chu Lượng.
“Vậy sao tên khốn đó vẫn còn làm càn ở đây, giữa ban ngày ban mặt mà đem người tới đây làm loạn phòng khám của tôi, đúng là ngông cuồng…”
Hành động của Cố Nam đúng là vô cùng ngông cuồng, giữa ban ngày mà dám đưa đám đàn em đến đây lớn tiếng dọa nạt sẽ giết Lâm Tuấn, coi thường sự tồn tại của những người như Trương Lâm Trạch, không coi luật pháp ra gì, khiêu khích người nhà nước.
Điều này khiến Lâm Tuấn tò mò, tại sao đến bây giờ vẫn chưa bắt được đám này.
Chu Lượng nhanh chóng đưa ra câu trả lời.
“Cố Nam đã bị bắt rồi, nhưng mà sau một ngày gã lại được thả ra…”
Lâm Tuấn không hiểu, anh cảm thấy quan hệ giữa mình và Lưu Vỹ cũng khá tốt, không lý nào ông ấy lại tha cho Cố Nam một cách dễ dàng như vậy chứ?
Trừ khi J
Có một nhân vật mà Lưu Vỹ cũng không chọc vào được đứng đằng sau chống lưng cho Cố Nam.
Đúng là…
Lâm Tuấn vừa nghĩ tới đó thì Chu Lượng cũng lên tiếng giải thích.