Tay cầm dao mổ của Lâm Tuấn vô cùng chắc và chuẩn xác, giống như máy móc vậy, mỗi lần hạ dao xuống đều dựa theo số liệu chi tiết trong bản kế hoạch phẫu thuật, chỉ sai số tầm vài mm mà thôi.
Đối với loài người năng lực có hạn thì sai số này có thể nói là vô cùng nhỏ, nhỏ đến mức có thể bỏ qua, vậy nên sau khi nhìn thấy Lâm Tuấn hạ dao mổ xuống, các bác sĩ lâu năm làm trợ lý trong cuộc phẫu thuật lần này đều cảm thấy kinh ngạc.
Cho dù để họ làm bác sĩ mổ chính thì vị trí hạ dao cũng sẽ xảy ra sai số không hề nhỏ so với kế hoạch, mặc dù không ảnh hưởng đến cuộc phẫu thuật, tuy nhiên đó thực sự là khoảng cách khá lớn so với dữ liệu máy tính mô phỏng.
Vậy mà lúc này Lâm Tuấn lại làm được thao tác khá sát với dữ liệu máy tính mô phỏng, điều này khiến các bác sĩ lâu năm có mặt tại phòng phẫu thuật cảm thấy ngỡ ngàng bật ngửa.
Nếu như nói trước đây các bác sĩ này vẫn còn hoài nghi về năng lực phẫu thuật của Lâm Tuấn, vậy thì bây giờ sau khi nhìn thấy thao tác của anh, sự nghi ngờ đó lập tức biến mất.
Cho dù là bác sĩ lâu năm dày dặn kinh nghiệm phẫu thật cũng không thể làm được thao tác như Lâm Tuấn, điều này đủ để chứng minh y thuật của anh không chỉ dừng lại ở mặt lý luận, so với kiến thức lý luận đáng kinh ngạc của anh thì năng lực phẫu thuật của anh càng khiến người khác chấn động, khen ngợi không ngớt.
Lúc này tất cả mọi người đều hiểu tại sao từ đầu lại quyết định để Lâm Tuấn làm bác sỹ mổ chính, bởi vì cuộc phẫu thuật phức tạo cần độ chính xác cao như này e rằng không có ai phù hợp làm bác sỹ chính hơn Lâm Tuấn.
Ngoài phòng bệnh, chủ tịch Dương cùng với cục trưởng cục công an thành phố Yến Kinh mà Lâm Tuấn đã gặp ở nhà của cục trưởng Ngô đều đang sốt ruột đợi ở bên ngoài.
Trừ hai người họ ra còn có vệ sĩ và trợ lý của cục trưởng Ngô, tất cả đều đang đợi kết quả từ phòng cấp cứu.
Còn người thân của cục trưởng Ngô thì không đợi ở ngoài phòng cấp cứu, bởi vì lần này ông ấy đến Yến Kinh là để du lịch giải sầu, vậy nên người thân không đi cùng.
Cộng thêm việc lần phát bệnh này quá đột ngột, con cháu của cục trưởng Ngô cũng không kịp đến thành phố Yến Kinh, vậy nên lúc này chỉ có đám người chủ tịch Dương đứng đợi ở ngoài phòng cấp cứu mà thôi.
Nhưng mà…
Phải đợi một lúc lâu thì mới có được kết quả của cuộc phẫu thuật.
Đúng như những gì Lâm Tuấn nói, cuộc phẫu thuật của cục trưởng Ngô cũng không khó lắm, nhưng yêu cầu cao độ chính xác cao, điều này khiến quá trình phẫu thuật kéo dài lâu hơn.
Từ lúc cục trưởng Ngô nằm trên bàn mổ đến khi Lâm Tuấn khâu mũi cuối cùng lên vết thương ở lồng ngực của ông ấy, tuyên bố hoàn thành xong cuộc phẫu thuật, quá trình này kéo dài tầm hai tiếng đồng hồ.
Lâm Tuấn vào phòng cấp cứu từ buổi chiều, khi anh bước ra thì trời đã tối sầm.
Trong hai tiếng phẫu thuật, Lâm Tuấn luôn tập trung tinh thần, dồn hết sự chú ý lên người cục trưởng Ngô, thận trọng hoàn thành từng bước phẫu thuật.
Từ nhát dao mổ đầu tiên hạ xuống đến khi khâu mũi cuối cùng cho vết thương trên lồng ngực của cục trưởng Ngô, Lâm Tuấn chưa từng thả lỏng cơ thể, thần kinh luôn ở trạng thái căng như dây đàn.
Nếu như là người khác, sợ rằng sẽ không đủ thể lực và tinh lực để hoàn thành cuộc phẫu thuật này, tuy nhiên Lâm Tuấn đã dựa vào sức mình để hoàn thành nó.
Trong quá trình phẫu thuật không biết đã đổi bao nhiêu người phụ trợ, nhân viên y tế giúp việc cũng thay liên tục, chỉ có Lâm Tuấn là luôn kiên trì ở vị trí của mình, nắm vững dao mổ, hoàn thành cuộc phẫu thuật này.
Kiếp trước, lúc Lâm Tuấn làm nghiên cứu thí nghiệm có thể mấy ngày mấy đêm không ngủ đắm chìm vào trong công việc, có thể là kinh nghiệm từ kiếp trước đã tôi luyện tính nhẫn nại, sau khi hoàn thành xong cuộc phẫu thuật anh chỉ thấy hơi mệt mỏi chứ không kiệt sức hoàn toàn.