Mặc dù chỉ là một bản chép cuộc gọi đơn giản, nó sẽ không được dùng làm bằng chứng cho việc ai đã sai Vương Cương đập phá phòng khám, nhưng nó vẫn có thể cung cấp phương hướng cho suy đoán của Lâm Tuấn, để anh đại khái xác định được ai là người đã ra tay.
Nhờ gợi ý của Dương Thiên Hạo, Lâm Tuấn như được khai sáng….
“Thân phận của chú có chút đặc biệt, nên chú sẽ không cùng cháu đến công ty viễn thông để kiểm tra hồ sơ, chú có thế nói với Lão Lưu về vấn đề này, ông ấy có đủ quyền để giúp cháu kiểm tra, có ông ấy giúp đỡ thì cháu muốn tra gì cũng được”.
“Hơn nữa ngoài việc kiểm tra lịch sử cuộc gọi, cháu cũng có thể đến ngân hàng đế kiểm tra lịch sử giao dịch của tên bỏ trốn, biết đâu lại thu được gì đó, việc đập phá đương nhiên sẽ rất nguy hiểm, nếu như hắn thực sự làm thay cho kẻ khác thì phải nhận được một số lợi ích nào đó, việc kiểm tra từ khía cạnh này cũng khá dễ dàng”.
“Chuyện này có hơi gây rắc rối cho Lão Lưu, dù gì thì chuyện này cũng…”
Lãnh đạo của thành phố Yến Kinh rất xứng là người đứng đầu, lời nhắc nhở của Dương Thiên Hạo đã cho Lâm Tuấn
như quét sạch được mây mù trong lòng anh.
Ngay khi Lâm Tuấn cảm ơn Dương Thiên Hạo, ông đột nhiên lấy ra một tấm thẻ ngân hàng màu đen khác rồi đưa cho Lâm Tuấn.
“Chú hỏi một chút, Lão Đường nói cháu đã mượn tiền của Đường Tịnh Nghi để sửa sang lại phòng khám, chắc cháu cũng không còn nhiều tiền, bây giờ phòng khám lại bị đập phá, chắc cháu cũng không đủ tiền để tiếp tục tu sửa đúng không? Một triệu này là tiền chú tài trợ cho cháu mở phòng khám….”
“Chuyện này…chú Dương, chuyện
này không hay cho lắm…”
Lâm Tuấn do dự một hồi nhưng cũng không từ chối Dương Thiên Hạo, bởi vì anh thưc sư rất cần tiền.
Mặc dù Lâm Tuấn không bỏ tiền ra mua đất, nhưng việc tu sửa lại tốn rất nhiều tiền, cộng thêm việc mua thuốc, số tiền một triệu vay của Đường Tịnh Nghi đều đã tiêu hết sạch, bây giờ phòng khám mới sửa xong lại bị người ta đập phá, Lâm Tuấn thực sự không còn tiền để tiếp tục sửa chữa thêm nữa.
Lâm Tuấn thật sự rất cần một triệu mà Dương Thiên Hạo cho.
“Không có gì không hay cả, nếu cháu có thể mở một phòng khám ở thành phố Yến Kinh, điều đó cũng sẽ tốt cho thành phố này, nếu như cháu có thể xây dựng được danh tiếng cho phòng khám thì cháu cũng có thể thu hút được các nhân vật lớn đến đây để điều trị, đây chính là điều tốt cho thành phố”.
“Một triệu này là tài trợ cá nhân của chú cho cháu, nếu đến lúc đó cháu… không, sẽ có rất nhiều người tới gặp
cháu đế khám bệnh, nếu như được gặp lại ông cụ Ngô thì cứ chào hỏi vài câu là được rồi”.
Phải nói đây đúng là lãnh đạo của thành phố Yến Kinh, tầm nhìn thật sự khác xa so với người thường.
So với y thuật hiện tại của Lâm Tuấn, hầu hết các bệnh anh đều có thể chữa được bằng tay không, y thuật thần kỳ như vậy đương nhiên sẽ thu hút rất nhiều người mắc bệnh nan y đến hỏi thăm.
Có một câu nói rất hay, người giàu thường mắc bệnh giàu.
Không phải những người bình thường ít mắc bệnh nan y mà những người bình thường sẽ gần như từ bỏ việc điều trị vì không có tiền chữa trị sau khi mắc một số bệnh lạ, vậy nên đại đa số
những người có thể tìm Lâm Tuấn để chữa trị đều là những người có quyền lực.
Những người đó vừa có tiền vừa có quyền, đến lúc đó đương nhiên Lâm Tuấn sẽ có mối quan hệ với những nhân vật lớn.
Dương Thiên Hạo chính là đang đầu tư vào mối quan hệ giữa các ông lớn này và Lâm Tuấn, nếu Lâm Tuấn có thể giúp ông bắt chuyện được với một vài nhân vật thì con đường làm lãnh đạo thành phố Yến Kinh của ông sẽ gần thêm một bước.
Dương Thiên Hạo đã đầu tư vào một thứ cổ phiếu có tiềm năng vô cùng lớn…