Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng là quá điên rồ!
Nhưng Cố Nam lại có chút sợ hãi, gã ngang ngược lâu như vậy, đây là lần đầu tiên gã thật sự sợ một người.
Anh em gã làm sao lại bị phế chứ? Ngay cả bản thân chân của gã cũng vậy
Cố Nam hoàn toàn không biết Lâm Tuấn đã sử dụng chiêu thức gì, bởi vì không biết nên mới là điều đáng sợ nhất.
Chỉ là…..
Ngay lúc Lâm Tuấn quát lớn thì Cố Nam đã biết mình chẳng còn đường lui rồi, đặc biệt là khi mấy lời bàn tán kia đã lọt vào tai gã, nên đương nhiên Cố Nam cũng không còn lựa chọn nào khác.
Nếu hôm nay Cố Nam rút lui trước mặt Lâm Tuấn thì sau này gã sẽ không còn mặt mũi nào nữa, nhưng nếu không rút lui thì….
Gã không thể rút lui, không chỉ vì thể diện của chính mình mà còn cả tôn nghiêm.
“Mẹ kiếp ông đây liều mạng với mày!”
Cố Nam buông Đường Tịnh Liên ra, giận dữ gầm lên, sau đó lôi một chân bị mất cảm giác lao về phía Lâm Tuấn.
“Ông sẽ….”
“Quỳ xuống!”
Lâm Tuấn lau vết máu nơi khóe miệng, sau đó ném ra hai cây châm bạc.
Hai chân Cố Nam đang lao về phía đột nhiên mềm nhũn ra, gã ngay lập tức quỳ xuống trước mặt Lâm Tuấn.
Lâm Tuấn liền đá văng Cô’ Nam ra rồi lạnh lùng nói.
“Nhớ lấy, có một số người mà mày không thể nào khiêu khích được, và cũng nhớ lấy, thế giới này…”
“Sẽ luôn luôn có công lý, có thể nó sẽ đến muộn, nhưng không bao giờ vắng mặt…”
“Nếu làm điều xấu thì chắc chắn sẽ bi diet!”


“Anh rể! Hu hu hu.”
Đường Tịnh Liên vừa khóc vừa nhào vào lòng Lâm Tuấn, ôm lấy anh khóc một hồi.
Rõ ràng cô đã rất sợ hãi, lúc trước Cố Nam ẵm Đường Tịnh Liên lên vai muốn mang đi, lúc đó cô đã cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, nghĩ rằng không ai có thế cứu được mình nữa rồi, đêm nay chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi được nanh vuốt của Cố Nam.
Nhưng ngay lúc này, Lâm Tuấn lại đột nhiên xuất hiện, mà đây còn là người Đường Tịnh Liên hay xem thường…
Đường Tịnh Liên không bao giờ nghĩ rằng người cuối cùng dám đứng ra cứu cô khỏi tên ác quỷ Cố Nam lại là Lâm Tuấn.
“Không sao rồi, đừng khóc, đừng khóc”.
Lâm Tuấn vốn không giỏi dỗ dành phụ nữ, nhưng lúc này lại bị Đường Tịnh Liên ôm lấy mình khóc, đương nhiên Lâm Tuấn không khỏi bối rối, anh nhanh chóng vỗ lưng Đường Tịnh Liên, thử mọi cách để dỗ dành cô.
Nhưng Đường Tịnh Liên lúc này lại đang trong trạng thái yếu đuối nhất, nước mắt như những hạt trân châu không ngừng rơi xuống, có dỗ thế nào cũng không nín, chỉ một lát nữa thôi vai áo của Lâm Tuấn sẽ ướt nhẹp mất.
Nhìn Đường Tịnh Liên đang ôm chặt lấy Lâm Tuấn, đám người Bàng Thiên không khỏi cảm thấy ghen tị.
“Anh Hàn không hổ danh là đại ca, lại còn có quan hệ tốt như vậy với em dâu xinh đẹp, chẳng lẽ đây là thánh tình trong truyền thuyết ư, chắc cả đời cũng sẽ không thoát được kiếp đào hoa mất?”
“Khi nào mới có mỹ nữ ôm chặt tôi như thế này chứ, vậy thì cả đời này sống đáng lắm rồi!”
Lâm Tuấn khua tay mấy cái rồi cười mắng: “Đây là em dâu, các người có phải là con người không đấy, não có vấn đề
Chu Lượng vội nói: “Nói mới nhớ tụi em còn chưa được gặp chị dâu bao giờ, anh Hàn, khi nào thì anh mới cho bọn em diện kiến nhan sắc tuyệt đỉnh của chị dâu đây?”
Lâm Tuấn cười nói: “Sao cậu biết chị dâu có nhan sắc tuyệt đỉnh?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK