Chủ tịch thành phố dường như cũng lấy được tin tức gì đó từ nhà họ Tịch, khi nhìn vẻ mặt mơ hồ vô tội của Lâm Tuấn, ông ấy chỉ mỉm cười nhìn anh hồi lâu, sau đó mới tiếp tục nói: “Không biết,
Tịch Ngự Hà tự nhiên bị tàn phế thôi…”
“Đầu tiên là một cánh tay, tự nhiên vặn vẹo như bị trúng gió, tạo thành một tư thế vô cùng kỳ quái, cứng đờ đờ, dù có dùng lực lớn đến đâu cũng không nắn lại được, sau đó không biết tại sao, cả người cậu ta mất đi khống chế, bây giờ chỉ có thể nằm trên giường nhờ người khác chăm sóc”.
Nghe thấy chủ tịch thành phố nói như vậy, Lâm Tuấn hiểu rõ cây kim của mình cuối cùng cũng cắm đúng vị trí trên người Tịch Ngự Hà, vậy nên mới dẫn đến việc Tịch Ngự Hà bị liệt cả người, không có cách nào dậy nổi.
Lúc đó Lâm Tuấn vội vàng cắm kim bạc lên huyệt vị, huyệt vị đó không phải huyệt vị bình thường mà là huyệt vị cực kỳ quan trọng liên kết trung tâm điều khiển thần kinh với cả cơ thể, bị một kim bạc đâm trúng sẽ dẫn đến việc cả người bị bại liệt.
Lúc trước đế ngăn cản người đàn ông rõ ràng đã từng luyện võ kia, khi bị đàn ông trung niên dồn dập tấn công, Lâm Tuấn không còn sức đánh trả nổi, anh móc ra một cây kim bạc từ trong túi cắm lên huyệt vị đó trên eo người đàn ông, nó cũng là huyệt vị trung tâm liên kết hệ thần kinh trung ương với cả cơ thể, vậy nên…
Nếu như Lâm Tuấn không đoán sai, người đàn ông trung niên đánh anh bất tỉnh kia chắc cũng giống như Tịch Ngự Hà, bị liệt cả người, lúc này cũng đang nằm trong phòng bệnh của một bệnh viện nào đó.
Còn Lâm Tuấn sẽ không bao giờ thừa nhận chuyện này.
Vậy nên Lâm Tuấn chỉ có thể ra vẻ không hiểu nhìn chủ tịch thành phố.
“Trúng gió? Trúng loại gió gì vậy mà có thể dẫn đến liệt cả người, anh Tịch này cũng…”
“Thảm quá đi ha ha ha”.
Lâm Tuấn thề rằng anh thực sự là một bác sĩ với đầy đủ tố chất của một người thầy thuốc, khi nghe thấy người bệnh gặp phải chứng bệnh kỳ quái nhất định sẽ không cười thành tiếng, trừ phi là không nhịn được.
Tịch Ngự Hà bị tàn phế, với Lâm Tuấn mà nói đây là một chuyện vô cùng vui vẻ.
Có lẽ từ giọng nói của Lâm Tuấn
cũng có thể cảm giác được vẻ vui mừng khi người khác gặp tai họa, chủ tịch Dương khẽ ho mấy tiếng, nhắc nhở Lâm Tuấn phải chú ý, sau đó chủ tịch thành phố mới tiếp tục nói lý do ông tìm Lâm Tuấn.
“Nhà họ Tịch tìm tôi…”
“Ồ?”, hai mắt Lâm Tuấn lóe sáng, sau đó anh ngẩng đầu nhìn chủ tịch thành phố, mỉm cười hỏi: “Tịch Ngự Hà bị tàn phế, nhà họ Tịch phải tìm bác sĩ chữa bệnh cho Tịch Ngự Hà chứ, sao lại đến tìm chú Dương, đây là ý gì vậy? Chẳng nhẽ bọn họ cảm thấy chú Dương có thể chữa trị khỏi cho Tịch Ngự Hà sao?”
Nhà họ Tịch đương nhiên không tìm chủ tịch thành phố để chữa bệnh cho Tịch Ngự Hà, Lâm Tuấn rõ ràng biết điều này, còn về việc nhà họ Tịch tìm chủ tịch Dương để làm gì, Lâm Tuấn cũng biết rất rõ, tuy nhiên anh vẫn không nói ra, ngược lại còn giả ngốc.
Chủ tịch thành phố vỗ nhẹ một cái lên đầu Lâm Tuấn.
“Thằng nhóc này, còn giả ngốc với chú làm gì… nhà họ Tịch tìm chú là để làm gì, chắc cháu phải là người rõ nhất chứ?”
Lâm Tuấn cười hi hi, đôi mắt sáng lên, đột nhiên có thêm vài phần vui đùa.
“Chú Dương, chú phải nhớ hai ngày trước cháu bị Tịch Ngự Hà và thuộc hạ của anh ta đánh hôn mê ngất xỉu ấy, còn Tịch Ngự Hà rốt cuộc bị làm sao, sao cháu biết được, vậy nên đương nhiên
không biết tại sao sau khi Tịch Ngự Hà bị tàn phế nhà họ Tịch lại đi tìm chú Dương…”
“Vậy chú nói thẳng với cháu, thực ra nhà họ Tịch muốn tìm cháu, bọn họ muốn bàn với cháu một chuyện, cháu xem lúc nào cháu có thời gian”.
Người nhà họ Tịch muốn gặp anh? Lâm Tuấn trầm ngâm hồi lâu.
Người nhà họ Tịch tìm chủ tịch Dương chắc là đế gặp anh, nhưng so với chuyện gặp anh, nhà họ Tịch rõ ràng có chuyện quan trọng hơn, đó là…
Xác nhận thái độ của chủ tịch thành phố!