Tịch Ngự Hà sững sờ giây lát, rồi dứt khoát trả lời: “Sẽ không”.
Nhà họ Tịch có thế từ một gia tộc nhỏ vô danh thay thế nhà họ Hàn, trở thành một thể lực mới trong tứ đại gia tộc ở thành phố Yến Kinh, thì hiển nhiên gia chủ không phải là một người ngu
ngốc. Những triệu chứng của Tịch Ngự Sơn hiện giờ quả thật giống với trúng gió, nhưng nhà họ Tịch chắc chắn sẽ không tin chuyện này.
Đến lúc đó, nhà họ Tịch chắc chắn sẽ cho rằng nguyên nhân Tịch Ngự Sơn đột nhiên tàn phế có liên quan đến Lâm Tuấn, đồng thời sẽ có hành động gì đó.
Và đó cũng là lúc Tịch Ngự Hà tiến đến gần vị trí gia chủ nhà họ Tịch…
Ngay từ giây phút gọi cho Tịch Ngự Hà, Lâm Tuấn đã lên kế hoạch tất cả, Tịch Ngự Hà lên nắm quyền nhà họ Tịch cũng chỉ là một quân cờ của anh tại thành phố Yến Kinh to lớn này mà thôi…
Nhà họ Tịch.
Gia chủ nhà họ Tịch hiện tại, cũng chính là bố của Tịch Ngự Sơn và Tịch Ngự Hà – Tịch Phong Húc sững sờ ngồi trên ghế sô pha, nhìn Tịch Ngự Hà với vẻ mặt hoảng sợ, im lặng một hồi lâu.
Nhìn thấy đứa con trai quý giá của mình, người vốn phải nằm trên giường không dậy nổi đột nhiên khỏe mạnh trở lại, từ bệnh viên chạy về nhà tìm mình, Tịch Phong Húc tất nhiên vô cùng vui mừng. Thế nhưng, ông ta không thể ngờ, Tịch Ngự Hà về nhà lại đem cho ông ta một tin tức khiến ông ta càng đau buồn hơn…
“Ngự Hà, con nói… Ngự Sơn bị làm sao cơ?”
Khuôn mặt Tịch Ngự Hà không giấu nổi vẻ sợ hãi, giống như nhìn thấy ma vậy.
“Anh trai con, anh ấy…”
Tịch Ngự Hà do dự một lúc, rồi nói ra những lời mà Lâm Tuấn đã dạy anh ta trước đó.
“Anh ấy đưa con đến chỗ thằng khốn Hàn Chí Khiêm chữa bệnh, ban đầu mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi, tên Hàn Chí Khiêm kia ngoan ngoãn chữa bệnh cho con, nhưng lúc bọn con định rời đi… Thì anh trai đột nhiên cãi nhau với Hàn Chí Khiêm, cãi vài câu, anh trai liền…”
“Liền làm sao? Nói cho rõ ràng!”
Tịch Phong Húc gõ bàn, lo lắng hỏi.
Tịch Ngự Hà hít một hơi thật sâu, nhanh chóng nói tiếp: “Không biết tên khốn Hàn Chí Khiêm kia đã làm gì, mà anh trai đột nhiên ngã lăn ra đất, cơ thể co giật, miệng sùi bọt mép như bị trúng gió, đến bây giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh!”
Những lời này tất nhiên là do Lâm Tuấn dạy anh ta, điều khác biệt duy nhất so với thực tế chính là Tịch Ngự Hà lúc đó cùng phe với Tịch Ngự Sơn, chứ không phải cùng phe với Lâm Tuấn, Lâm Tuấn chỉ bảo Tịch Ngự Hà giấu cuộc trò chuyện giữa anh ta và Lâm Tuấn.
Nó không thực sự là nói dối, chỉ là thay đổi một số chi tiết nhỏ thôi.
Mặc dù Tịch Ngự Hà bất tài vô dụng, nhưng chút chuyện này vẫn có thế làm tốt, Tịch Phong Húc không hề nghi ngờ những gì anh ta nói, điều này khiến Tịch Ngự Hà thở phào nhẹ nhõm trong phòng.
Đây đều là nhờ những biểu hiện của Tịch Ngự Hà trước đây, trước đây, Tịch Ngự Hà chưa từng vì vị trí gia chủ nhà họ Tịch mà nảy sinh đối đầu với Tịch Ngự Sơn, cũng tỏ ra không có hứng thú với vị trí gia chủ đó, trong mắt trưởng bối nhà
họ Tịch, Tịch Ngự Hà luôn là một tên công tử chỉ biết ăn chơi đàn đúm.
Trong lòng anh ta rõ ràng cũng đã công nhận chuyện anh trai anh ta – Tịch Ngự Sơn sẽ là gia chủ của nhà họ Tịch.
Vì vậy, Tịch Phong Húc sẽ không thể ngờ, Tịch Ngự Hà lại hợp tác với Lâm Tuấn, lật đổ Tịch Ngự Sơn để giành vị trí gia chủ nhà họ Tịch.
Sau khi nghe những lời của Tịch Ngự Hà, sắc mặt của Tịch Phong Húc đột ngột thay đổi, từ ghế sô pha đứng phắt dậy hỏi.
“Cái gì! Ngự Sơn… Ngự Sơn đâu? Hiện giờ Ngự Sơn đang ở đâu?”
Tịch Ngự Hà vội vàng trả lời: “Sau khi anh trai ngã xuống, con đã nhanh chóng gọi xe cứu thương đưa anh ấy đến bênh viên rồi…”
“Bệnh viện nào!”
“Bệnh viện nhân dân số một thành phố Yến Kinh…”
“Đi! Đưa bố đến xem Ngự Sơn!”
Câu nói này khiến Tịch Ngự Hà không khỏi sững sờ, nhìn dáng vẻ lo lắng của bố mình, anh ta im lặng hồi lâu.
Tịch Ngự Hà đột nhiên nhớ lại không lâu trước đây, khi anh ta tuyệt vọng nằm trên giường bệnh, bố của anh ta thậm chí còn chưa từng đến thăm anh ta một lần, mà bây giờ khi nghe thấy anh trai anh ta Tịch Ngự Sơn xảy ra chuyện, ông ta liền lập tức ném hết mọi chuyện trong tay, đứng dậy đến bệnh viện thăm nom.
Vì sao?
Anh ta là thiếu gia nhà họ Tịch, lẽ nào tôi không phải sao!
Tịch Ngự Hà vốn còn có chút bất an khi lừa dối bố mình, thì giờ đây hai mắt anh ta đột nhiên lóe lên một tia sáng sắc bén, đôi mắt trở nên kiên định…
Sau khi chữa trị khỏi cho Tịch Ngự Hà và tiễn anh ta đi, Lâm Tuấn cũng không nghỉ ngơi mà lập tức bấm số gọi điện.
Gọi cho gia chủ nhà họ Trương, Trương Thiên Hào.
Sau một hồi chuông, cuộc gọi đã được kết nối, giọng nói hòa nhã của Trương Thiên Hào truyền đến từ đầu dây bên kia.
“Ồ? Hôm nay trời mọc đằng Tây à, sao bác sĩ Tiếu Hàn lại gọi điện cho bác vậy, có chuyện gì muốn bàn với bác à?”
Giọng nói của Trương Thiên Hào nghe có vẻ khá thoải mái, xem ra chuyện chữa khỏi căn bệnh hiếm gặp của Trương Văn Liệt khiến tâm trạng của ông ấy dạo gần đây khá tốt.
Người xưa đã có câu, không ai đến thăm đền mà không có lý do, Lâm Tuấn đột nhiên gọi điện đến, một người đã sống thành tinh như Trương Thiên Hào lập tức đoán ra Lâm Tuấn có chuyện cần ông ấy giúp, cộng với những tin tức hôm trước cấp dưới báo cáo cho ông ấy, Trương Thiên Hào lập tức mơ hồ đoán được ý tứ của cuộc gọi này, cho nên mới có câu hỏi trên.
Lâm Tuấn cười nhẹ mấy tiếng rồi nói: “Bác Trương, cháu quả thật có mấy chuyện muốn bàn với bác, không biết lúc nào bác có thời gian, cháu sẽ đích thân đến thăm bác một chuyến”.
“ồ?”, trong điện thoại liền truyền đến một tiếng nghi ngờ, Trương Văn Liệt ngồi bên cạnh lại không nghi ngờ gì cả, trên mặt còn nở một nụ cười thích thú: “Xem ra là sự việc có vẻ khá nghiêm trọng nhỉ, có thể khiến bác sĩ Hàn đích thân đến thăm bác cơ…”
“Vậy bác Trương lúc nào rảnh ạ?”
Trương Thiên Hào im lặng một lúc, giống như đang do dự không biết có nên gặp Lâm Tuấn không, sau đó mới chậm rãi mở lời.
“Nếu chiều nay cháu có thời gian, thì bác có thể cử người đến phòng khám đón cháu, đúng lúc chiều nay trong nhà không có chuyện gì…”
“Vậy buổi chiều gặp nhé bác Trương”.
Lâm Tuấn cười nói với Trương Thiên Hào mấy câu, liền cúp máy.
Hai giờ chiều, tài xế Trương Thiên Hào sắp xếp đúng giờ xuất hiện trước cửa phòng khám, dặn dò ba người Bàng Thiên trông nom phòng khám cẩn thận xong, Lâm Tuấn liền lên xe rời đi.
Mà Lâm Tuấn rời đi chưa đầy mười phút, một bóng hình xinh đẹp đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng khám.
Diệp Mộng Tâm nghiêng đầu nhìn vào phòng khám, phát hiện Lâm Tuấn không có ở đây, do đó bèn bước vào trong, hỏi ba người Bàng Thiên đang ngồi nhàm chán nói chuyện.
“Này? Ông chủ của các anh đi đâu rồi? Anh ấy không có ở đây à?”
Nhìn thấy Diệp Mộng Tâm xuất hiện, Bàng Thiên đang nhàm chán sắp buồn ngủ lập tức nhận ra Diệp Mộng Tâm chính là em gái xinh đẹp bốc lửa tối hôm nọ, hai mắt cậu ấy bỗng chốc sáng lên, tinh thần cũng trở nên hăng hái, vội vàng đứng dậy pha trà cho Diệp Mộng Tâm, mời cô vào phòng khám ngồi.
“Ông chủ của chúng tôi có việc ra ngoài rồi, nên hiện giờ không có ở phòng khám…”