“Cô em, cô coi thường chúng tôi à, cô nhìn chúng tôi giống người thiếu tiền sao?”
Tên đàn ông đầu trọc đeo đầy dây chuyền vàng trên tay và cổ, đúng là không giống người thiếu tiền mà giống mấy tên nhà giàu mới nối hơn.
“Không giống đúng không?”, tên đàn ông đầu trọc bước lên hai bước muốn lại gần Đường Tịnh Nghi, hắn cười híp mắt nói: “Đối với tôi tiền không quan trọng, cái chính là anh muốn kết bạn với em, muốn chúng ta tìm hiểu nhau sâu hơn thì càng tốt, mấy cậu thấy tôi nói đúng không? Haha…”
Nói rồi tên đàn ông đầu trọc đánh mắt ra hiệu cho hai tên kia rồi cười thô tục.
“Hừ! Khốn nạn! Mấy anh còn làm như vậy nữa là tôi báo cảnh sát đấy!”
Cảm nhận được suy nghĩ đồi bại trong lời nói của tên đàn ông đầu trọc, Đường Tịnh Nghi tức giận chau mày lại.
Lời nói của cô không những không khiến tên đàn ông đầu trọc sợ hãi mà hắn còn cười phá lên.
“Ha ha, cô muốn báo cảnh sát sao? Cô em, cô suy nghĩ lại đi, vừa rồi là cô va vào tôi trước, cho dù có báo cảnh sát thì cô cùng là người làm sai! Sao nào, chẳng lẽ không ăn bữa cơm với bọn tôi được sao? Cô yên tâm, các anh đây không phải là người xấu, đảm bảo sẽ không làm gì cô…”
Vừa nói tên đàn ông đầu trọc lại định đưa bàn tay khốn nạn của hắn ra kéo Đường Tịnh Nghi vào lòng.
Hai tên đi cùng hắn cũng cười khẩy rồi lại gần Đường Tịnh Nghi định cưỡng ép cô đi cùng bọn họ ngay trên phố!
Đường Tịnh Nghi định trốn nhưng lại bị ba tên đàn ông vây quanh không thể thoát được, chỉ có thể trơ mắt nhìn ba tên to con kia bắt lấy.
Trong lúc tuyệt vọng, Đường Tịnh Nghi tức giận lấy điện thoại ra định báo cảnh sát.
Đường Tịnh Nghi từ trước đến nay luôn tự lập, cô tạm thời không nhớ ra chồng của cô vẫn còn đứng ngay đằng sau…
Đương nhiên tên đàn ông đầu trọc kia không để cho Đường Tịnh Nghi báo cảnh sát, ngoài việc bọn họ sẽ bị bắt ra thì sau đó cũng khó làm chuyện xấu với Đường Tịnh Nghi được, cho nên dù thế nào hắn cũng sẽ không để cho Đường Tịnh Nghi gọi điện thành công.
Vì vậy nên…
“Con ả này định báo cảnh sát thật kìa, tao đã nói rồi ngoan thì cái gì cũng có mà… anh em bắt con nhóc này đi!”
Tên đàn ông đầu trọc lớn tiếng ra lệnh rồi vung tay về phía Đường Tịnh Nghi định tát cô khiến cô làm rơi điện thoại.
Một tiếng tiếng tát giòn giã vang lên, nhưng không phải là tên đàn ông đầu trọc kia tát Đường Tịnh Nghi, mà là…
Một bàn tay to lớn vươn ra tát thẳng vào mặt tên đàn ông đầu trọc khiến hắn không kịp phản ứng.
Tiếng tát giòn giã kia là một cú tát trời giáng thẳng vào mặt tên đàn ông đầu trọc.
Cú vả dứt khoát vào mặt tên đàn ông đầu trọc khiến hắn chao đảo một lúc, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía người vừa tát mình.
Người đó chính là Lâm Tuấn.
Chưa nói đến việc này là ai đúng ai sai, nhưng Lâm Tuấn luôn bênh vực và bảo vệ cho Đường Tịnh Nghi nên chắc chắn anh không thể trơ mắt đứng nhìn cô bị người ta đánh được.