Cố Đông hơi ngây thơ quá rồi, hắn nghĩ làm vậy là Lâm Tuấn sẽ tha cho hắn sao?
Từ khi hắn có suy nghĩ động vào Đường Tịnh Nghi thì đã xác định rằng Lâm Tuấn sẽ không sẽ không tha thứ cho hắn một cách dề dàng rồi!
Cho nên thấy Cố Đông dừng lại Lâm Tuấn tiến lại gần hắn rồi cười khẩy, anh bắt lấy tay hắn dứt khoát ghim kim bạc vào một huyệt đạo quan trọng trên phần bụng của han.
Huyệt đạo này là nơi có khu trung tâm thần kinh điều khiển nửa người dưới.
Chỉ một cây kim bạc Cố Đông đã cảm thấy hai chân của mình mềm nhũn không thể đứng vững rồi ngã nhào xuống đất.
“Mày! Mày đã làm gì với tao! Mày là thằng khốn!”
Cố Đông không ngờ Lâm Tuấn lại ra tay dứt khoát như vậy, nói ra tay là ra tay luôn không một động tác thừa, mà Lâm Tuấn ra tay còn vô cùng tàn động, chỉ môt cây kim bạc mà biến hắn trở thành kẻ tàn tật, hắn vẫn còn chưa hết kinh ngạc.
Lúc này đám vệ sĩ đuổi theo Lâm Tuấn cũng đã tới nơi.
Lâm Tuấn lập tức rút một cây kim bạc ra đưa lại gần trán của Cố Đông rồi nhìn đám người kia lạnh lùng nói.
“Đứng xa ra cho tao! Ai dám qua đây tao sẽ khiến thiếu gia nhà chúng mày nằm liệt giường hết đời đấy!”
Đám vệ sĩ khựng bước lại nhưng vẫn cố bước lên hai bước như muốn thách thức Lâm Tuấn vậy.
Lâm Tuấn không chần chừ đưa kim bạc lại gần một huyệt vị trên đầu Cố Đông.
Nhìn thấy vật sắc nhọn cách mình ngày càng gần, không đợi Lâm Tuấn lên tiếng Cố Đông đã gào lên sợ hãi: “Chúng mày điếc hết rồi à? Không nghe thấy anh Hàn bảo chúng mày cút ra sao? Mau cút ra cho tao! Tao mà có xảy ra chuyện gì thì chúng mày không phải chịu trách nhiệm sao?”
Thấy thiếu gia lên tiếng đám vệ sĩ kia mới lùi lại vài bước cách xa Lâm Tuấn.
Lâm Tuấn cười lạnh lùng, lướt nhìn đám vệ sĩ kia rồi cúi đầu nới với Cố Đông.
“Cố thiếu gia, tôi thấy… bây giờ anh có thể hạ lệnh thả người ra được rồi đấy?”
Cố Đông không dám cãi lời, Lâm Tuấn vừa dứt lời là hắn vội vàng gật đầu.
“Thả thả thả! Để tôi bảo người thả cô Đường ra!”
Chỉ là một cây kim bạc nhỏ xíu ở trên đỉnh đầu mà hiệu quả như một khẩu súng, khiến đám vệ sĩ của cố Đông sợ hãi không dám nhúc nhích.
Sau đó dưới dưới ánh nhìn lạnh lùng của Lâm Tuấn, Cố Đông vội vàng lấy điện thoại của mình ra…
Cố Đông vừa cúp điện thoại thì bóng dáng của Đường Tịnh Nghi cũng dần xuất hiện trước mặt anh.
Thì ra sau khi Đường Tịnh Nghi bị bắt, Cố Đông không nhốt cô ở nơi nào khác mà nhốt cô ở một căn phòng trong khách sạn nên lúc Lâm Tuấn tới khách sạn mới không thấy cô.
Bây giờ cái mạng nhỏ của Cố Đông đã nằm trong tay Lâm Tuấn rồi nên Cố Đông không dám lấy Đường Tịnh Nghi ra đe dọa Lâm Tuấn nữa, vội vàng hạ lệnh cho người thả Đường Tịnh Nghi ra, chưa tới hai phút bóng dáng của Đường Tịnh Nghi cũng dần xuất hiện trước mặt Lâm Tuấn.
“Hàn Chí Khiêm!”
Nhìn Lâm Tuấn, Đường Tịnh Nghi giống như kẻ lang thang trong bóng tối mù mịt chợt nhìn thấy tia sáng, cô vô cùng kích động chạy tới kéo lấy góc áo của Lâm Tuấn rồi trốn đằng sau anh.
Lâm Tuấn thấy Đường Tịnh Nghi bình an vô sự mới thở phào nhẹ nhõm sau đó anh nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của cô để an ủi.