Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt Lâm Tuấn lập tức lạnh xuống, anh quay đầu nhìn Diệp Lương Thần, giọng điệu ác liệt.


“Hay lắm, anh cứ chờ đấy, tôi sẽ nhớ kỹ cái tát này, sau này tôi sẽ trả lại cho anh gấp bội!”


Bị ánh mắt lạnh lùng của Lâm Tuấn uy hiếp, Diệp Lương Thần thất thần, mà sau đó anh ta nhớ ra đây là trang viên của nhà họ Diệp bọn họ, bây giờ Lâm Tuấn chẳng qua chỉ là miếng thịt trên thớt, không thể nào uy hiếp được anh ta, anh ta mới vênh váo.


“Muốn để bổn thiếu gia đây đền gấp bội sao? Mẹ nó khẩu khí của mày lớn nhỉ! Đây là địa bàn của nhà họ Diệp tao! Một thằng phế vật như mày lấy tư cách gì để bắt bổn thiếu gia đền gấp bội!”


Nói xong mấy câu này, từ trước đến nay trước mặt Lâm Tuấn, Diệp Lương Thần luôn cảm thấy mình kém hơn một cái đầu, lúc này cuối cùng cũng tìm lại được sự kiêu ngạo vốn có của đại thiếu gia nhà họ Diệp, nên anh ta chẳng hề sợ Lâm Tuấn.


Lâm Tuấn cười khẩy.


“Tôi có đủ tư cách hay không, đến lúc đó anh sẽ biết”.


“Thằng phế vật như mày mà dám kiêu ngạo ở chỗ tao à!”


Ban nãy tát một cái dường như chưa đủ để Diệp Lương Thần thoải mái, anh ta vừa dùng từ ngữ biểu đạt sự tức giận và khinh thường của mình với Lâm Tuấn, vừa giơ tay định cho Lâm Tuấn thêm một cái tát nữa.


Cố Đông đứng bên cùng Diệp Tường Không hóng hớt, không lên tiếng ngăn cản Diệp Lương Thần, ngược lại còn đứng bên như đang xem trò hề, dùng ánh mắt nhạo báng nhìn Lâm Tuấn.


Trong mắt bọn họ, dường như Lâm Tuấn lúc này đã trở thành con khỉ trong lồng ở vườn thú, tùy ý bọn họ chơi đùa.


Dù sao đây cũng là địa bàn của nhà họ Diệp, gan Lâm Tuấn có to đến đâu, sợ rằng không dám ra tay làm gì, còn về việc Diệp Lương Thần sỉ nhục Lâm Tuấn, không ai cảm thấy có gì nguy hiểm, cho đến khi…


Lâm Tuấn đương nhiên không thể khiến Diệp Lương Thần tát mình, cho dù lúc này anh có đang ở nhà họ Diệp, anh cũng không để anh ta tùy tiện sỉ nhục động tay động chân với mình, đây là sự tôn nghiêm của đàn ông!


Vậy nên khi Diệp Lương Thần lại giơ tay lên, Lâm Tuấn cười khẩy, trước mặt Diệp Lương Thần, Diệp Tường Không và đại thiếu gia nhà họ Cố Cố Đông, anh quang minh chính đại rút mấy cây kim bạc từ trong túi quần ra.


Cây kim bạc lóe sáng dưới ánh mặt trời, khiến người ta khiếp sợ.


“Lương Thần! Cẩn thận!”


Sớm đã nghe đến kỹ thuật dùng kim bạc của Lâm Tuấn thần kỳ thế nào, Diệp Tường Không lập tức hét lớn, vội lùi về sau mấy bước.


Còn về Diệp Lương Thần lúc trước từng chịu đòn của Lâm Tuấn, khi nhìn thấy Lâm Tuấn lấy mấy cây kim bạc ra, hắn liền quay người bỏ chạy.


Cho đến khi cách Lâm Tuấn một quãng xa, xác nhận kim bạc trong tay anh không thể khiến mình bị thương, Diệp Lương Thần mới dám quay đầu nhìn Lâm Tuấn.


“Hàn Chí Khiêm! Mày, mày định làm gì! Tao cảnh cáo mày, đây là nhà họ Diệp của bọn tao, mày mà dám to gan gây chuyện ở đây, thì mày không có kết cục tốt đâu!”


Mặc dù uy hiếp Lâm Tuấn, nhưng giọng nói của Diệp Lương Thần vẫn vì sợ hãi mà run rẩy, mất hết dũng khí.


Diệp Tường Không đứng bên sợ hãi nhìn Lâm Tuấn, ông ta nói: “Hàn Chí Khiêm! Tôi cảnh cáo cậu, nhà họ Diệp có lắp camera, tất cả những gì cậu làm lúc này sẽ bị chúng ta ghi hình lại, nếu như cậu dám to gan làm càn, đến lúc đó camera sẽ là bằng chứng có sức thuyết phục nhất!”


Diệp Tường Không chưa tiờng nếm thử kỹ thuật dùng kim bạc của Lâm Tuấn, có điều khi điều tra cho Cố Đông, ông ta đã thấy được nhiều người ngã xuống trước kỹ thuật dùng kim bạc của anh, đương nhiên biết kim bạc trong tay Lâm Tuấn kinh khùng đến nhường nào, nên sao dám để Lâm Tuấn làm mình bị thương. Người duy nhất còn đíng đó bất động là Cổ Đông và người của hắn…


“Chú Diệp, chẳng phải chỉ là một cây kim bạc thôi sao? Cần gì phải sợ hãi đến vậy… cho dù đứng đây bất động thì hắn dám làm gì chứ? Đừng quên, đây vẫn là nhà họ Diệp của mấy người…”


Cố Đông nhìn Diệp Lương Thần và Diệp Tường Không sợ hãi như sắp gặp kẻ địch mạnh, lập tức không kìm được mỉm cười lắc đầu, trong lòng coi thường nhà họ Diệp thêm mấy phần.


Còn về tư liệu về Lâm Tuấn, hắn cũng xem qua rồi, cũng biết rõ khả năng sử dụng của Lâm Tuấn kinh khủng đến đâu, có điều…


Kỹ thuật sử dụng kim bạc của Lâm Tuấn có mạnh hơn nữa thì đây vẫn là nhà họ Diệp, anh chỉ là người ngoài, chẳng nhẽ dám làm gì ở đây sao?


Đáp án đương nhiên là không dám.


Lâm Tuấn cũng hiểu rõ điều này, nên anh lấy kim bạc ra chỉ để uy hiếp và sỉ nhục Diệp Lương Thần mà thôi.


Nhìn thấy Diệp Lương Thần lùi về sau như vậy, Lâm Tuấn mỉm cười, cất kim bạc đi, sau đó bỗng chốc quay đầu đi.


“Có những chuyện không phải tôi không dám làm mà tôi cảm thấy không cần làm thôi, có điều nếu như làm tôi nổi điên… thì cùng lắm là hai bên cùng chết, cho dù là chết, ông đây cũng phải kéo theo vài cái mạng!”


Lời nói ác liệt, nói đến cuối, Lâm Tuấn quay đầu nhìn chằm chằm vào Diệp Lương Thần.


Diệp Lương Thần lập tức bị dọa sợ, không kìm được lùi về sau mấy bước.


Lâm Tuấn lắc đầu mỉm cười, thu lại ánh mắt sắc bén.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK