Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nói cũng đúng, ca phẫu thuật này mà cũng dám làm, bác sĩ mổ chính này chắc phải là người có thể gây chấn động cả giới y học ấy nhỉ?”


Hội nghị long trọng, kế hoạch phẫu thuật khiến người ta thán phục, cùng với việc… đến muộn…


Tất cả điều này khiến mọi người trong phòng họp không khỏi tò mò về bác sĩ mổ chính mà bọn họ đang chờ không biết anh rốt cuộc là thần thánh phương nào?


Đợi đến khi Lâm Tuấn xuống taxi đến cổng bệnh viện Nhân Dân số một thành phố Yến Kinh, đã là khoảng ba giờ rồi.


Lâm Tuấn không ngờ rằng mười một giờ rời khỏi nhà họ Đường, mà đi đến bệnh viện muộn mất một tiếng, mà đây mới chỉ là đến nơi tổ chức hội nghị thôi.


Có lẽ là vì đến muộn tận một tiếng nên anh cũng chẳng quan tâm đến chuyện đi trễ nữa, sau khi xuống xe, Lâm Tuấn chẳng hề vội vã chạy vào bệnh viện, đi đến phòng họp, ngược lại còn rất điềm tĩnh, cứ như người đi muộn không phải anh vậy, anh nhàn nhã đi vào trong bệnh viện.


Lâm Tuấn đời trước cũng là bác sĩ tài giỏi vô cùng.


Mặc dù lúc ấy anh không làm việc ở bệnh viện Nhân Dân số một, nhưng cũng là người chủ trì nhiều hạng mục nghiên cứu y học khiến thế giới kinh ngạc, Lâm Tuấn cũng được mời đến bệnh viện Nhân Dân số một thành phố Yến Kinh tham gia mấy buổi thảo luận y thuật của giới y học.


Vậy nên cho dù không có ai dẫn đường, Lâm Tuấn vẫn có thể dễ dàng đi đến phòng họp, lên mấy tầng, quẹo mấy ngã rẽ, cuối cùng đã đến cổng phòng hợp.


Cách đó rất xa, Lâm Tuấn đã nhìn thấy có rất nhiều bác sĩ mặc áo blu màu trắng đang tập trung ở cửa phòng họp, Lâm Tuấn còn cho rằng mấy bác sĩ này là bác sĩ tham gia buổi hội nghị chuẩn bị phẫu thuật lần này, bọn họ đứng ngoài phòng họp chờ anh tới, vậy nên vội vàng chạy qua.


Tuy nhiên khiến Lâm Tuấn bất ngờ là…


Anh còn chưa tiến đến gần phòng họp đã bị một vị bác sĩ mặc áo blu trắng, trông có vẻ hơi trẻ tuổi chặn lại.


“Anh anh anh, là anh đó, nhìn ai vậy, anh là ai? Đến đây làm gì? Hôm nay ở đây tổ chức một buổi hội nghị vô cùng quan trọng, người không có nhiệm vụ mau rời khỏi đây, nếu không tí nữa ảnh hưởng đến buổi họp, anh chết chắc”.


Có lẽ vì nhìn thấy Lâm Tuấn mặc quần áo thể thao bình thường, hoặc có thể vì trông anh còn trẻ chẳng giống gì bác sĩ, nên anh bác sĩ kia đã coi Lâm Tuấn là người không phận sự.


Điều này khiến Lâm Tuấn cảm thấy buồn cười, hôm nay điều khiến anh bất ngờ thực sự có quá nhiều, đầu tiên là gặp được Đường Tịnh Nghi ở trên đường, sau đó là bất ngờ đến muộn, cuối cùng ai ngờ đến cửa phòng họp, anh – người tổ chức buổi họp lại bị chặn trước cửa phòng họp.


“Tôi đến tham gia hội nghị”.


Anh khẽ lắc đầu, Lâm Tuấn giải thích với bác sĩ trẻ tuổi kia.


“Tham gia hội nghị?”, Nghe thấy Lâm Tuấn nói vậy, bác sĩ trẻ tuổi kia lập tức tỏ thái độ, sau đó dùng ánh mắt quái dị nhìn anh: “Anh bảo anh là bác sĩ đến tham gia hội nghị được tổ chức trong phòng họp?”


Lâm Tuấn khẽ gật đầu đáp: “Không sai, tôi đến tham gia hội nghị trong phòng họp”.


“Tham gia… hội nghị?”, bác sĩ trẻ tuổi sững sờ, sau đó hỏi: “Thư mời đâu?”


Lần này đến lượt Lâm Tuấn sững sờ: “Thư mời gì chứ?”


Cho dù là viện trưởng lúc trước anh từng liên lạc hay là chủ tịch Dương, Lâm Tuấn chưa từng nghe thấy hai người họ nhắc đến chuyện có thư mời, lúc này đột nhiên nghe thấy bác sĩ trẻ tuổi kia nói muốn tham gia hội nghị cần thư mời thì lập tức không khỏi hoang mang.


Nghe thấy đáp án của Lâm Tuấn, bác sĩ trẻ tuổi kia như hiểu ra điều gì đó, anh ta bĩu môi.


“Chẳng phải anh bảo anh đến tham gia hội nghị sao? Thư mời chính là giấy mời tham gia buổi hội nghị lần này đó! Buổi thảo luận về y học lần này có sự tham gia của các bác sĩ ưu tú nhất giới y học thành phố Yến Kinh, để tham gia buổi hội nghị lần này cũng phải có tư cách nhất định, anh nhìn xem mấy người như bọn tôi còn phải đứng ngoài phòng họp chờ đợi sao?”


“Nhưng tôi chưa bao giờ nghe thấy chuyện có giấy mời mà…”


Lâm Tuấn cười gượng, anh không hề biết chuyện có giấy mời.


Cũng có thể nói… hội nghị lần này trên phương diện nào đó là anh tổ chức, thân là người chủ trì hội nghị này, chẳng nhẽ còn cần thư mời chắc?


Không cần, Lâm Tuấn cho rằng là vậy, tuy nhiên anh bác sĩ trẻ tuổi này không nghĩ như thế.


Nghe thấy Lâm Tuấn bảo không có thư mời, bác sĩ trẻ tuổi kia soi xét nhìn Lâm Tuấn, đột nhiên cười giễu cợt.


“Tôi thấy anh thậm chí còn chẳng phải bác sĩ, còn tham gia hội nghị… trẻ tuổi như vậy mà không học được cách lừa người khác à, nếu như anh thực sự đến đây làm dự hội nghị sao anh không biết chuyện thư mời vậy”.


Lâm Tuấn rất muốn nói cho bác sĩ trẻ tuổi trước mắt đang nhìn ánh với ánh mắt nghi ngờ là anh là người tổ chức hội nghị, tuy nhiên nghĩ đi nghĩ lại, cho dù anh có nói thì anh bác sĩ này cũng không tin, vậy nên Lâm Tuấn chỉ mỉm cười, sau đó lặng lẽ đi ra một góc rút điện thoại ra.


Nhìn thấy Lâm Tuấn rời khỏi, anh bác sĩ kia khinh bỉ cười.


Lâm Tuấn loáng thoáng nghe thấy tiếng cười khinh bỉ.


“Hừ, còn gọi điện thoại tìm người? Tôi muốn xem xem anh tìm được ai tới, không có thư mời, cho dù có tìm ông trời đến cũng không được đi vào phòng họp này!”


Lâm Tuấn cũng không để ý đến ánh mắt của bác sĩ trẻ tuổi kia, trên thế giới này, hạng người gì cũng có, đây là điều Lâm Tuấn biết rõ.


So với việc để ý đến bác sĩ trẻ tuổi kia, Lâm Tuấn càng quan tâm hơn đến việc đã đến trễ buổi hội nghị.


Vậy nên Lâm Tuấn lôi điện thoại ra, gọi cho số mà anh đã liên lạc mấy ngày nay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK