Với tình hình hiện tại, số tiền này quả thật rất quan trọng với Lâm Tuấn, vì vậy anh không hề từ chối lòng tốt của Dương Thiên Hạo.
Tuy nhiên, thứ mà Lâm Tuấn nhận được không chỉ là số tiền một triệu tệ, mà còn là một ân huệ to lớn.
Chỉ là, thứ ông ấy đầu tư có hơi đặc biệt, nó không phải là sản nghiệp, cũng không phải là cổ phiếu tiềm năng, mà là cá nhân Lâm Tuấn.
Chính vì coi trọng Lâm Tuấn, cho rằng Lâm Tuấn sau này sẽ có vô vàn cơ hội, vì vậy, khi Lâm Tuấn cần sự giúp đỡ, Dương Thiên Hạo mới lấy ra một triệu tệ để tài trợ anh. Nếu không vì điều này, sao Dương Thiên Hạo lại hào phóng như vậy chứ, phải biết rằng, cho dù là với một nhân vật đứng đầu thành phố Yến Kinh như ông ấy, thì số tiền một triệu tệ này cũng không phải là một con số nhỏ.
Sau khi nhận tiền của Dương Thiên Hạo, Lâm Tuấn không lập tức đến công ty điện báo hay ngân hàng để thử điều tra lịch sử liên lạc và thông tin chuyển khoản của Vương Cương ngay, mà quay về phòng khám đổ nát của mình, liên hệ với công ty trang trí, bảo bọn họ cử người đến trang trí lại phòng khám đã bị đập nát.
Hiện tại, đối với Lâm Tuấn, việc quan trọng nhất chính là nhanh chóng mở cửa phòng khám, bắt đầu nhận khách, chỉ có như vậy, Lâm Tuấn mới có thu nhập của riêng mình, mới coi như có một chỗ đứng tại thành phố Yến Kinh.
Sau đó, Lâm Tuấn mới có thể cân nhắc tiếp tục công trình nghiên cứu của bản thân anh, hay là mở rộng phát triển phòng khám…
Lần này, Lâm Tuấn vẫn liên hệ với công ty trang trí lần trước, có lẽ đã có kinh nghiệm lần đầu, lần thứ hai khi trang trí cho Lâm Tuấn, hiệu quả làm việc của nhân viên bên kia vô cùng cao, công việc lẽ ra phải hoàn thành trong vòng ba bốn ngày, thì lần này lại hoàn thành chỉ trong hai ngày.
Sau khi trang trí xong, việc đầu tiên Lâm Tuấn làm vẫn không phải là đến công ty điện báo hay ngân hàng, mà là đến bệnh viện nhân dân số một thành phố Yến Kinh, tìm Trương Lâm Trạch vẫn đang nằm trong bệnh viện.
“Bác sĩ Hàn!”
Trương Lâm Trạch đang nằm trên giường bệnh nhìn thấy Lâm Tuấn đến phòng bệnh của mình, ông ấy vô cùng ngạc nhiên và bất ngờ, ngây người nhìn Lâm Tuấn một hồi lâu, mới phản ứng lại, vội vàng ngồi dậy, chào Lâm Tuấn và mời anh vào trong ngồi.