“Lần đầu tiên anh tới công ty vào hai năm trước tôi đã cảnh cáo anh, tên phế vật như anh không xứng với Tịnh Nghi, muốn cô ấy hạnh phúc thì tốt nhất anh nên ngoan ngoãn rời xa cô ấy đi! Vừa nãy tôi cũng đã nhắc nhở anh rồi, sớm từ bỏ Tịnh Nghi đi! Nhưng đáng tiếc là…”
“Hình như Hàn thiếu gia không hiểu nỗi khổ tâm của tôi, bảo anh rời xa Tịnh Nghi thực tế là muốn tốt cho anh, nếu không sao tôi phải dùng thủ đoạn này để ép anh rời xa Tịnh Nghi chứ”.
Lâm Tuấn nhướng mày.
“Hả? Anh định làm thế nào?”
“Làm thế nào? Đương nhiên là… khiến anh biến mất hoàn toàn khỏi thế gian này!”
Lúc nói Diệp Lương Thần quay đầu lại lấy con dao sáng loáng ở trên bàn.
Lồng ngực Lâm Tuấn đập thình thịch, anh nhận ra tên Diệp Lương Thần này không hề nói đùa…
Mà thực sự muốn giết mình!
Tịch Ngự Hà ôm mộng hão huyền với Đường Tịnh Nghi, anh ta căm ghét Lâm Tuấn, nhưng chỉ dùng lời nói sỉ nhục chế giễu anh, tên Vương Hiên mà Lâm Tuấn từng gặp ở công ty cũng thích Đường Tịnh Nghi, nhưng anh ta cũng chỉ chế giễu rồi vung tay vung chân vài cái với anh mà thôi.
Còn tên Diệp Lương Thần này lại định lấy mạng của Lâm Tuấn.
Lâm Tuấn lạnh lùng nhìn Diệp Lương Thần, bình thản nói: “Diệp thiếu gia, anh làm như thế không sợ phạm pháp à?”
“Phạm pháp?”
Diệp Lương Thần cười gian xảo đáp lời: “Đương nhiên là sợ rồi, dẫu sao thì đứng trước pháp luật tất cả mọi người đều bình đẳng, cho dù hậu thuẫn lớn thế nào đi nữa, nếu phạm pháp đều phải ngồi tù, vậy nên…”
“Tôi đã tìm sẵn người chịu tội thay rồi, anh tưởng tôi sẽ đích thân giải quyết anh sao? Ha ha, không, tôi sẽ không làm như thế, cùng lắm là tôi sẽ chém anh vài nhát để xả cơn hận trong lòng, người thực sự khiến anh biến mất khỏi thế gian này còn đang bí mật chuẩn bị”.
Nguy hiểm.
Nếu như trước kia Tịch Ngự Sơn chỉ đem lại cho anh cảm giác hơi nguy hiểm thì bây giờ Diệp Lương Thần lại khiến anh cảm thấy nguy hiểm tột cùng.
Con người này không những làm việc dứt khoát thủ đoạn tàn độc mà còn tính toán kỹ lưỡng, tưởng chừng như không có một chút sơ hở nào.
Đặc biệt là khi nghe Diệp Lương Thần nói đã thuê người giết mình, Lâm Tuấn liền cảm thấy khá đau đầu.
Nếu như Diệp Lương Thần đích thân ra tay thì Lâm Tuấn có thể tấn công lại, sau đó dùng quan hệ của mình đường đường chính chính tống anh ta vào tù.
Nhưng anh ta lại không đích thân ra tay mà thuê người khác.
Người đó là ai?
Lâm Tuấn không biết.
Khi nào người đó ra tay?
Anh cũng không biết.
Người đó sẽ ra tay bằng cách nào?
Anh càng không biết.