Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba người Bàng Thiên không bỏ chạy mặc kệ phòng khám, mà ở lại bảo vệ đã khiến Lâm Tuấn vô cùng bất ngờ cùng cảm động, nên anh không hề trách bọn họ, ngược lại cảm thấy mình đã hại họ.


Nguyên nhân không tại họ, có lẽ những kẻ chạy đến phá phòng khám đang nhằm vào anh.


Ba người chẳng qua chỉ là ba người vô tội thay anh cản đao thôi.


Cho nên ngược lại Lâm Tuấn còn cảm thấy mình thiếu nợ ba người.


Trầm ngâm chốc lát, Lâm Tuấn bỗng mở miệng nói: “Mấy cậu làm tốt lắm, xuất viện xong, tôi sẽ tăng gấp đôi tiền lương của các cậu!”


“Thật hay giả vậy anh!”


Lưu Tam Kim tham tiền liền phấn khởi, trợn tròn mắt nhìn Lâm Tuấn.


Lâm Tuấn cười vỗ vai cậu ấy.


“Đích thân tôi nói còn là giả sao?”


“Cảm ơn ông chủ!”


“Anh Hàn siêu quá!”


Chỉ với mấy câu nói, ba người Bàng Thiên đã vui vẻ hẳn lên.


Lúc này, Lâm Tuấn cuối cùng cũng mở miệng, hỏi những vấn đề mình muốn hỏi.


“Người đập phòng khám là ai, mấy cậu biết không?”


Nghe thấy vậy, ba người nhìn nhau, im lặng hồi lâu.


“Hử?”


Lâm Tuấn lập tức cảm thấy không ổn, liền nhíu mày.


Lúc này, Chu Lượng tính cách vững vàng nhất mới mở miệng đáp lời Lâm Tuấn.


“Người phá phòng khám của anh là vị thiếu gia lần trước bắt bọn em bắt cóc anh…”


“Vị thiếu gia lần trước bắt mấy cậu bắt cóc tôi?”


Lâm Tuấn nhíu mày suy nghĩ, giờ mới nhớ ra người đó, lập tức kinh ngạc.


“Người cậu bảo là… Diệp Lương Thần của nhà họ Diệp!”


Chu Lượng mặt mày nghiêm trọng gật đầu.


Lâm Tuấn càng không hiểu hơn.


“Hẳn? Tại sao hắn lại đưa người đến phá phòng khám của tôi? Chẳng nhẽ bài học lần trước chưa đủ để hắn tỉnh ra à?”


“Thật ra… tên thiếu gia nhà họ Diệp chắc không biết phòng khám đó là của anh mở đâu…”


Chu Lượng hơi do dự một lúc rồi giải thích với Lâm Tuấn.


Vẻ mặt Lâm Tuấn đầy vẻ nghi ngờ, anh chau mày lại suy tư.


“Không biết phòng khám do tôi mở? Ý của cậu là… thật ra hắn không muốn nhắm vào tôi? Vậy hẳn đập phòng khám của tôi là gì lý do khác?”


“Đúng vậy”.


Chu Lượng nghiêm túc gật đầu, rồi lưỡng lự giải thích với Lâm Tuấn.


“Chuyện là như thế này, sau khi anh Hàn có việc rời khỏi phòng khám, cô Diệp Mộng Tâm người mà lần trước anh băng bó cho đến phòng khám tìm anh nhưng anh không có ở đây, sau khi cô ấy rời đi không lâu thì thiếu gia nhà họ Diệp đưa người tới đập phá phòng khám…”


Bàng Thiên ở bên cạnh cũng tiếp lời: “Đúng vậy, tên thiếu gia nhà họ Diệp đó còn nói cái gì mà cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga, không xứng với em gái của anh ta sau đó anh ta đập phòng khám luôn, anh ta… không hề nhắc đến tên anh Hàn…”


Nghe vậy Lâm Tuấn mới hiểu được những gì đã xảy ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK