Anh ta lại cảm nhận được quyền khống chế cơ thể, Diệp Lương Thần kích động rớt nước mặt, vừa cảm thấy sở hãi vừa cảm thấy hận, anh ta cứ lẩm bẩm cái tên Lâm Tuấn mãi…
…
Sáng ngày hôm sau, Lâm Tuấn bị tiếng gõ cửa gọi tỉnh.
Vì biết đang có ai đó nhắm vào mình, lên kế hoạch lấy mạng mình nên tối qua Lâm Tuấn ngủ khá khó chịu, sáng sớm tỉnh dậy không khỏi đau đầu.
Sau khi đẩy tủ ra khỏi cửa, đứng bên cửa sổ cẩn thận nhìn người gõ cửa, Lâm Tuấn mới mở cửa phòng khám.
Ngoài cửa là mấy tên côn đồ kia.
“Anh Hàn!”
Cửa phòng khám mở ra, mấy tên côn đồ đồng loạt quỳ xuống trước mặt Lâm Tuấn.
Lâm Tuấn không biết nên làm thế nào, anh nhíu mày nói: “Đầu gối đàn ông có vàng, mấy người làm vậy…”
“Hu hu hu anh Hàn, cầu xin anh, hãy chữa khỏi cho bọn em “.
Đàn ông không dễ gì rơi lệ, nhưng đám côn đồ này đang khóc lóc trông rất thương tâm.
Lâm Tuấn nhìn kỹ lại đám người mặt mũi xưng vù này, nghi ngờ hỏi: “Mấy người sao vậy? Hôm qua chẳng phải còn ổn sao? Sao hôm nay mặt mũi sưng vù vậy, sao vậy? Đang định diễn vai Trư Bát Giới ấy à, mấy người đi thử vai ở đâu vậy?”
“Haizz, anh Hàn, anh đừng nói nữa, hôm qua sau khi anh đưa tụi em đi xong, bọn em liền đi net, cứ nghĩ mặc dù bọn em không có sức làm việc lớn, nhưng sức để đánh game thì vẫn có, nhưng ai biết… ai ngờ lại gặp kẻ thù trong quán net, mẹ nó chứ bọn chúng chẳng nói chẳng giằng đã xông vào đánh…”
“Anh cũng biết, bọn em vì chuyện hôm qua mà mất hết sức lực, vậy nên bị ăn đòn luôn, nếu như bọn em không bảo vệ mặt mình thì chắc hôm nay anh Hàn sẽ nhìn thấy Trư Bát Giới thật đấy!”
“Ha ha ha, hóa ra là vậy”.
Nhà dột còn gặp mưa đêm, câu này đúng với mấy tên này nhỉ?
Trải nghiệm của mấy tên này khiến Lâm Tuấn không khỏi đồng cảm, nhưng không nhịn nổi cười.
“Vậy tôi… sẽ giúp mấy người giải huyệt vị”.
Cười xong, Lâm Tuấn nói.
Mấy tên côn đồ vội vàng cảm ơn.
“Cảm ơn anh Hàn!”
“Anh Hàn đỉnh quá!”
“Đừng có nịnh vội, tôi khuyên mấy người tốt nhất nên tìm công việc, đừng có suốt ngày học bọn xã hội đen đi làm mấy chuyện bất chính nữa, nếu còn để tôi thấy mấy người làm việc xấu nữa, hừ, tôi sẽ không tha cho đám nhóc máy người đâu…”
Rõ ràng tuổi tác ngang nhau, Lâm Tuấn lại dùng giọng điệu của người già để giáo huấn bọn họ.
Cùng lúc đó, mấy cây kim bạc hạ xuống người bọn họ, giúp họ giải huyệt vị.
Mấy tên côn đồ vội vàng gật đầu: “Chúng tôi biết rồi, anh Hàn, anh yên tâm, bọn họ nhất định không làm việc xấu nữa, nếu tìm việc… bây giờ tìm việc khó như vậy, bọn họ cũng không biết nên tìm ở đâu, nên chuyện này cứ tạm gác lại đã…”
Vầng sáng đột nhiên lóe lên trong đầu Lâm Tuấn.