“Cái gì?”, Lâm Tuấn không thể tin vào tai mình.
Lúc này Đường Tịnh Nghi ngẩng đầu lên, hai mắt óng ánh nhìn chằm chằm vào Lâm Tuấn, nghiêm túc nói: “Tôi nói, chúng ta ly hôn đi, Hàn Chí Khiêm”.
Ly, ly hôn?
Lâm Tuấn sững sờ nhìn Đường Tịnh Nghi, sao anh có thể ngờ được đột nhiên cô lại tìm anh để nhắc đến chuyện ly hôn chứ, điều này thực sự khiến anh rất bất ngờ.
Mà khiến Lâm Tuấn bất ngờ hơn này, lúc này vẻ mặt của Đường Tịnh Nghi vô cùng nghiêm túc.
Đường Tịnh Nghi đã từng nhắc đến chuyện ly hôn rồi, chỉ có điều lúc đó là cô đang tức giận, lần này Đường Tịnh Nghi lại nhắc đến chuyện này với Lâm Tuấn, trên mặt vô cùng bình tĩnh, có thể thấy được, cô đã suy xét rất lâu rồi mới ra quyết định như vậy.
Điều này khiến Lâm Tuấn đột nhiên
thấy hoảng loạn.
“Cô nghiêm túc chứ?”, Lâm Tuấn nhíu mày, nhìn con mắt sáng ngời của Đường Tịnh Nghi.
Nhưng Lâm Tuấn có thể thấy được đôi mắt sáng ngời ấy không hề do dự, điều đó cho thấy Đường Tịnh Nghi rất nghiêm túc về chuyện ly hôn, tiếc rằng, Lâm Tuấn không thấy được bất kỳ sự lưỡng lự nào trong mắt Đường Tịnh Nghi, mà chỉ có thể thấy được như kiên quyết.
Không cần chờ Đường Tịnh Nghi trả lời, Lâm Tuấn biết lần này cô nghiêm túc thật.
Người phụ nữ này thực sự muốn ly hôn với anh.
“Đương nhiên là nghiêm túc, nếu như anh có thời gian, bây giờ chúng ta đến cục dân chính làm thủ tục lỵ hôn”, sắc mặt Đường Tịnh Nghi vô cùng lạnh lùng, dường như lúc này cô và Lâm Tuấn đang thương lượng một chuyện gì đó không liên quan đến cô vậy.
“Lần trước khi tôi nhắc đến chuyện ly hôn chẳng phải anh vui lắm sao? Chẳng phải anh định đến tòa ly hôn với tôi luôn sao? Có thể thấy anh rất muốn ly hôn với tôi mà, lần này vừa hay vừa lòng anh đấy”, Đường Tịnh Nghi bình tĩnh nhìn Lâm Tuấn, lạnh lùng nói.
Lâm Tuấn vẫn im lặng, lần trước khi Đường Tịnh Nghi nhắc đến chuyện ly hôn, anh thực sự không cảm thấy khó chịu, vô cùng phối hợp định đến tòa làm thủ tục ly hôn với cô, lúc đó nếu như không phải vì cô đột nhiên rút lui, chắc hai người đã không còn làm vợ chồng lâu rồi.
Nhưng lần này thì khác, lần này khi nghe nói Đường Tịnh Nghi nhắc đến chuyện ly hôn, trong lòng Lâm Tuấn đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, không muốn làm theo.
“Tại sao?”, Lâm Tuấn nhìn thẳng vào mặt Đường Tịnh Nghi, nghiêm túc hỏi.
“Tại sao ư?”, Đường Tịnh Nghi trầm ngâm suy nghĩ một lúc, sau đó khẽ mỉm cười: “Hàn Chí Khiêm, tôi thừa nhận tôi coi thường anh, cho dù anh có y thuật xuất thần nhập hóa như vậy, nhưng từ trước đến nay anh lại dùng thân phận phế vật để ở lại nhà họ Đường, cho dù chịu nhiều sự sỉ nhục từ nhà họ Đường, anh vẫn không rời đi…”
“Mặc dù không biết anh rốt cuộc giỏi đến đâu, nhưng tôi chỉ có thể nói cho anh biết, cho dù tiếp tục ở lại nhà họ Đường, anh cũng không lấy được một đồng một cắc từ nhà tôi đâu, hơn nữa nhà họ Đường thực sự quá bé nhỏ, không chứa chấp được vị tôn đại phật như anh, vậy nên không bằng chúng ta ly hôn, chia tay trong hòa bình”.
Câu chia tay trong hòa bình này hay lắm, nghe thấy lời Đường Tịnh Nghi nói, Lâm Tuấn không khỏi cười khổ.
Điều kiện của chia tay trong hòa bình phải là hai người phải từng ở bên nhau, tuy nhiên bây giờ anh và cô có yêu nhau đâu mà chia tay, vậy nên cho dù có ly hôn, cũng chỉ đơn giản tách nhau ra thôi, đâu được coi là chia tay trong hòa bình.
Nếu như là khi vừa sống lại nghe thấy việc Đường Tịnh Nghi đòi ly hôn, Lâm Tuấn nhất định sẽ vui vẻ chấp nhận, giống như lúc trước thôi không cần suy nghĩ đem theo giấy tờ liên quan đi với Đường Tịnh Nghi đến tòa làm thủ tục ly hôn.
Nhưng bây giờ…
Có lẽ vì nhà họ Đường đã thừa nhận anh, có lẽ vì anh đã thích Đường Tịnh Nghi rồi, Lâm Tuấn không muốn phải ly hôn với cô, vậy nên…
“Tôi từ chối”.
Lâm Tuấn nhìn Đường Tịnh Nghi chằm chằm, trong ánh mắt đầy vẻ kiên định.