Đúng lúc này, một tiếng động cực lớn vang lên trước cửa phòng khám.
Hạ Nhất Minh đang hỏi Lâm Tuấn làm thế nào đế chữa bệnh cho bố mình đột nhiên bị tiếng động lớn này cắt lời, ông bất giác quay đầu nhìn về cửa phòng khám.
Nghe thấy tiếng động cực lớn này, Lâm Tuấn cũng quay đầu nhìn ra.
Chỉ thấy một đám côn đồ tay lăm le gậy gộc, thậm chí có tên còn mang cả đao đến, cơ thể đầy hình xăm, vừa nhìn là biết không phải loại nên dây vào, bọn chúng khí thế hùng hồn xông vào phòng khám.
Chúng đến chắc chắn chẳng có ý đồ tốt lành gì.
Bây giờ Lâm Tuấn đã có một thói quen như bản năng vậy, đó là khi nhìn thấy có người chạy vào phòng khám của mình, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu là sợ người này sẽ đến đập phòng khám.
Lúc trước khi Hạ Nhất Minh mang người nhà họ Hạ đến phòng khám, phản ứng đầu tiên của Lâm Tuấn chính là bọn họ đến đập phòng khám của mình, chắc phòng khám nhỏ mình lại gặp phải tai họa rồi, bây giờ lại có mười mấy tên cao to lực lưỡng hung hăng đi vào phòng khám thế này, suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu anh đương nhiên là vậy.
Hơn nữa lần này Lâm Tuấn hoàn toàn có thể xác định, những người này đến để đập phòng khám của anh, họ không giống người họ Hạ đến phòng khám của anh để khám bệnh.
Còn nguyên nhân, tất nhiên vô cùng đơn giản…
Trên thế giới này có kẻ nào cầm vũ khí đến tìm bác sĩ khám bệnh không?
Hơn nữa….
Đứng giữa đám cao to lực lưỡng kia là một bóng người trông rất quen mắt, Lâm Tuấn nghĩ lại, mới nhớ ra tên này không phải ai khác mà chính là tên bỏ thuốc vào rượu của Đường Tịnh Liên trong buổi họp lớp lần trước, Cao thiếu gia – Cao Tường!
Cao Tường đưa người đến phòng khám của Lâm Tuấn, không ngờ trong phòng khám nhỏ của Lâm Tuấn cũng có một đám người, lúc này hắn đưa mười mấy người vào trong, lập tức khiến phòng khám vốn chẳng rộng rãi gì trở nên chật chội.
Cao Tường khó chịu nhíu mày, cầm cây gậy sắt trên tay gõ liên tục lên cửa phòng khám.
Bốp bốp!
Tiếng va chạm liên tục vang lên, sắc mặt Cao Tường lạnh lùng, ánh mắt cay độc nhìn Lâm Tuấn, sau đó quay người nói với đám người Hạ Nhất Minh.
“Mấy người biết điều thì mau cút ra khỏi phòng khám này, đừng quấy rầy bổn thiếu gia làm việc!”
Đây là…
Muốn thanh trừng sao?
Lâm Tuấn suýt nữa bật cười.
Tuy anh không biết địa vị của Hạ Nhất Minh ở thành phố Chung Nam như thế nào nhưng cũng có thể đại khái đoán được địa vị của ông không hề đơn giản.
Tục ngữ nói cấm có sai, oan có đầu nợ có chủ, Lâm Tuấn sao có thế ngờ việc đầu tiên tên Cao thiếu gia Cao
Tường này làm sau khi vào phòng khám không phải gây phiền phức cho anh mà là chọc vào Hạ Nhất Minh và người nhà họ Hạ, tên này…
Anh dùng anh mắt đồng cảm nhìn Cao Tường, đứng dậy cao giọng nói.
“Cao Tường, cậu đang đến tìm tôi để báo thù sao?”
Lúc trước trong khách sạn, Lâm Tuấn vạch trần Cao Tường trước mặt Đường Tịnh Liên, anh nói chuyện hắn bỏ thuốc vào rượu ra, sau đó còn ép hắn uống hết ly rượu có thuốc đó, Cao Tường vẫn nhớ mãi mối thù này.
Lúc này hắn khí thế hùng hồn đến tận cửa đương nhiên là để báo thù.
“Báo thù?”
Cao Tường hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Tuấn cười khẩy, cây gậy sắt trong tay gõ xuống đất, phát ra tiếng động cực kỳ lớn.
“Mẹ nó mày cũng biết mình gây thù với bốn thiếu gia nhỉ? Hôm nay bốn thiếu gia không bắt mày quỳ xuống khóc lóc cầu xin tha thứ, tao không họ Cao!”