Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhắc đến điểm này, Lâm Tuấn đã có sự phán đoán nhất định về thân phận của người định bắt mình.





“Đi thôi, dẫn tôi vào trong, nhớ kỹ, là các cậu trói tôi lại rồi đưa tới đây”.





Lâm Tuấn dặn dò đám côn đồ, lúc nói anh chủ động giơ tay ra, tỏ ý để chúng dùng dây thừng trói nhẹ anh lại.





Đám côn đồ vội cười xòa, sau đó lấy ra một sợi dây thừng, trói nhẹ hai tay Lâm Tuấn lại.


Xong khi chuẩn bị xong, bọn chúng mới dẫn Lâm Tuấn đi đẩy cánh cửa sắt để vào trong nhà kho.





Không gian bên trong rất lớn, giống như nhà kho xe phế liệu.






Đi qua đống xe bị bỏ hoang, đám côn đồ dẫn Lâm Tuấn lên tầng hai, đi thẳng đến một căn phòng trông giống như phòng làm việc, có vẻ vẫn đang được sử dụng, chúng mở cửa bước vào trong.





Trong căn phòng có một người đang ngồi trên ghế lướt điện thoại đợi Lâm Tuấn đến…





Diệp Lương Thần.





Quả nhiên…






Nhìn thấy Diệp Lương Thần, Lâm Tuấn đã nhận ra ông chủ mà đám côn đồ trói anh nhắc đến là ai, chính là Diệp Lương Thần, kẻ đã từng va chạm với anh trong phòng làm việc của Đường Tịnh Nghi.





Nhưng điều khiến Lâm Tuấn không ngờ đó là tên thiếu gia nhà họ Diệp này lại thù dai như vậy, chỉ xảy ra mâu thuẫn nhỏ với nhau thôi mà tên này lại thuê người bắt cóc anh.





Sự việc mới xảy ra cùng lắm được hai phút, tên Diệp thiếu gia này cũng nóng lòng muốn báo thù quá rồi đấy nhỉ?





“Thì ra là anh”.





Lâm Tuấn thở dài.





Tên Diệp Lương Thần đứng bên cạnh nở nụ cười gian xảo, thong thả đứng dậy đi đến chỗ Lâm Tuấn.





“Không ngờ chúng ta lại gặp nhau sớm như vậy đúng không, Hàn thiếu gia”.





“Quả thực có chút bất ngờ”.





Lâm Tuấn cười lắc đầu.





“Tôi cũng không ngờ anh vẫn dám đến công ty tìm Tịnh Nghi”, nụ cười trên gương mặt Diệp Lương Thần vụt tắt, thay vào đó là sự phẫn nộ và…





Sự đố kỵ!





Anh ta giận dữ nhìn Lâm Tuấn rồi nói: “Anh cứ ngoan ngoãn ở trong nhà họ Đường làm tên thiếu gia vô dụng thì không sao, tôi cũng không định so đo với anh nhiều như thế, dù sao anh cũng chỉ là tên vô dụng, cho dù kết hôn với Tịnh Nghi thì cũng không thể làm chuyện gì với cô ấy”.





“Về phần này tôi rất yên tâm”.





Lúc nói, nụ cười lại hiện trên gương mặt Diệp Lương Thần, trông vô cùng gian xảo.





Lâm Tuấn chợt nhận ra mình đã nắm bắt được thông tin quan trọng.





“Yên tâm?”, Lâm Tuấn cau mày, nghi ngờ nói: “Cho dù tôi chỉ là một tên thiếu gia vô dụng, nhưng suy cho cùng tôi và Đường Tịnh Nghi cũng đã kết hôn với nhau, là vợ chồng chung chăn gối, có làm chuyện gì chẳng phải cũng là hợp tình hợp lý sao…”





Diệp Lương Thần hừ lạnh lùng một tiếng: “Hợp tình hợp lý? Ha ha ha, muốn làm chuyện hợp tình hợp lý trước hết…”





“Anh phải có khả năng đó đã”.





“Không biết mấy năm qua bệnh tình của Hàn thiếu gia thế nào rồi? Bị yếu sinh lý chắc là khó chịu lắm nhỉ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK