Kim bạc được sử dụng trong châm cứu rất nhỏ, khi cắm lên mặt chỉ có cảm giác nhưng muỗi đốt thôi, tên đầu trọc sờ lên mặt mình, hắn bỗng cảm thấy hoa mắt chóng mặt, hét lên một tiếng rồi ngã xuống.
Hai tên còn lại cũng đứng ngây ngốc…
“Vậy thì phiền Trương đại ca rồi…”
Mỉm cười giao ba tên to lớn trêu chọc Đường Tịnh Nghi cho Trương Lâm Trạch, Lâm Tuấn năm chặt bàn tay nhỏ bé của Đường Tịnh Nghi rời đi.
Nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Tuấn và Đường Tịnh Nghi, Trương Lâm Trạch một mình lẩm bẩm.
“Tinh cảm giữa bác sĩ Hàn và Đường tiểu thư thắm thiết phết nhỉ…”
“Ba người các cậu ngoan ngoãn một chút cho ông đây! Đúng là mắt mù mà, giữa ban ngày ban mặt mà dám trêu chọc con gái nhà lành, đúng thật là…”
Trương Lâm Trạch khẽ lắc đầu, sau đó giục cấp dưới dẫn ba tên đó đi, đúng lúc này, Trương Lâm Trạch bỗng nhiên nhìn thấy một cái tên khách sạn phong cách trang viên ở cách đó không xa, đó là…
Khách sạn nhà họ Diệp?
Sao bác sĩ Hàn và Đường tiểu thư lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Khẽ nhíu mày, Trương Lâm Trạch nhận ra chuyện này dường như có gì đó không đơn giản…
Dẫn Đường Tịnh Nghi quay về phòng khám, Lâm Tuấn không buông bỏ cảnh giác nhà họ Cố, mà ngược lại còn cảnh giác hơn.
Mặc dù hôm nay hai chân của Cố Đông đã tạm thời bị anh phế bỏ, coi như là một quân bài có thế uy hiếp nhà họ Cố ở một mức độ nhất định, nhưng không chừng tên Cố Đông kia có thể tìm được một vị bác sĩ khác chữa khỏi chân cho hắn, nếu thực sự như vậy, thì Cố Đông chắc chắn sẽ còn ra tay với Lâm Tuấn.
Hơn nữa, với bài học lần này, e là thủ đoạn của Cố Đông sẽ càng độc ác, thâm hiểm hơn, khiến Lâm Tuấn không kịp phòng bị, vì vậy…
Lần này Lâm Tuấn phải đề phòng cẩn thận, nhất là những người vô cùng quan trọng với anh, Lâm Tuấn càng phải tìm người bảo vệ bọn họ, để tránh Cố Đông ra tay với họ.
“Tịnh Nghi, thời gian sắp tới em ở công ty cẩn thận một chút. Trừ khi anh đến đón, em đừng tùy tiện rời khỏi công ty”.
“ừm, vâng”, Đường Tịnh Nghi ngoan ngoãn gật đầu.
Lâm Tuấn mỉm cười dịu dàng, không khỏi nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
“Em yên tâm, hàng ngày anh sẽ đến đón em sớm, em sẽ không phải đợi lâu đâu”.
“Em hiểu rồi…”
Dặn dò một hồi, Lâm Tuấn mới đưa Đường Tịnh Nghi quay về nhà họ Đường.
Sự việc lần này, cả Lâm Tuấn và Đường Tịnh Nghi đều vô cùng ăn ý không nói cho ai biết, một là không cần thiết, hai là cho dù nói cũng không có tác dụng gì. Trong cả thành phố Yến Kinh, không có người nào có thể ngăn được Cố Đông ra tay, cho dù là Dương Thiên Hạo, cũng chỉ có thể mắt nhắm
mắt mở trước hành động của hắn.
Vì vậy, lần này Lâm Tuấn chỉ có thể dựa vào bản thân mình thôi.
May mà ngày nay là xã hội có luật pháp, Cố Đông sẽ không dám làm chuyện gì quá đáng, nhiều nhất cũng chỉ giở một số thủ đoạn nhỏ như bắt cóc Đường Tịnh Nghi mà thôi, nếu đề phòng cẩn thận thì chắc cũng không phải chuyện gì to tát.
Sau khi đưa Tịnh Nghi đi, Lâm Tuấn liền quay về phòng khám lần nữa.