“Đường tiểu thư đừng quá đau buồn, chứng mất trí nhớ có chọn lọc này chỉ là nhất thời mà thôi, sau một thời gian sẽ từ từ hồi phục, đến lúc đó bác sĩ Hàn cũng sẽ nhớ ra cô”.
“Sau một thời gian sẽ từ từ hồi phục sao?”
Ánh mắt Đường Tịnh Nghi nhìn xuyên qua tấm kính trên cửa phòng bệnh, rơi lên người Lâm Tuấn, lẩm bẩm một mình.
“Một thời gian là bao lâu? Một tháng? Hai tháng? Hay là một năm, hai năm…
Bác sĩ bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ đau buồn của Đường Tịnh Nghi cũng trầm măc môt hồi.
Trong phòng bệnh, bố Đường và cô em vợ Đường Tịnh Liên, cùng với ba anh em Bàng Thiên đứng xung quanh giường bệnh của Lâm Tuấn, cả người đang làm việc trong bệnh việc là Dương Nhược Vũ lúc này cũng có mặt ở đây, mấy người thi nhau hỏi Lâm Tuấn.
“Tiểu Khiêm, con còn nhớ bố là ai không?”
Lâm Tuấn mỉm cười, gật đầu nói:
“Bố Đường, bố nói gì vậy, con tất nhiên là nhớ rồi…”
“Vậy con có nhớ con bé là ai không?”
Nói rồi, bố Đường chỉ vào Đường Tịnh Liên.
Lâm Tuấn mỉm cười đáp: “Tất nhiên là con nhớ rồi, Tịnh Liên là con gái của bố mà?”
‘Vậy con bé là gì của con?”
“Là gì của con? Ý của bố là…”
Lâm Tuấn đột nhiên im lặng trong chốc lát, sau khi suy nghĩ một hồi mới trả lời: “Chẳng lẽ Tịnh Liên là con dâu nuôi từ bé của con? ông bố không nên thân của con và bố Đường còn có thể loại hứa hôn từ trong bụng mẹ như phim drama thế à?”
Nói rồi, Lâm Tuấn còn nhìn Đường Tịnh Liên với ánh mắt trêu ghẹo.
Mặc dù Đường Tịnh Liên vẫn còn đi học, nhưng cơ thể đã trưởng thành rồi, nơi cần to cũng không hề thua kém cô chị Đường Tịnh Nghi của mình, tuy gương mặt hơi kém Đường Tịnh Nghi một chút, nhưng thân hình thậm chí còn nóng bỏng hơn.
Nếu không, hôm đó Cố Nam khi say rượu cũng không thể nhìn chằm chằm Đường Tịnh Liên và cố chấp muốn đưa cô đi như vậy.
Dường như cảm nhận được sự trêu chọc trong ánh mắt Lâm Tuấn, Đường Tịnh Liên bỗng chốc thấy cả người nóng bừng, khuôn mặt cũng trở nên ửng đỏ.
“Anh rể lưu manh!”
Đường Tịnh Liên mắng một câu rồi quay người bước ra khỏi phòng bệnh với khuôn mặt đỏ bừng.
Lúc này, đám anh em Bàng Thiên cũng sấn tới, chỉ vào mình, nhưng chưa kịp hỏi đã bị Lâm Tuấn vỗ vào đầu.
“Mấy người các cậu đừng sấn đến gần tôi nữa, lượn ra cho mát đi…”