Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi cứu được Đường Tịnh Liên, Lâm Tuấn và mọi người rõ ràng cũng không còn tâm tình để tiếp tục ăn đồ ở quán nướng này nữa, còn về Đường Tịnh Liên, càng không dám ở lại đây, sợ sẽ lại lòi đâu ra một Cố Nam nữa, ép buộc cô ta làm chuyện gì đó, lúc này, chỉ có ở bên Lâm Tuấn, cô ta mới cảm thấy an toàn.
Nhắc lại cũng thấy thần kỳ, từ khi được Lâm Tuấn cứu, hình tượng của Lâm Tuấn trong mắt Đường Tịnh Liên bỗng trô nên huy hoàng, vốn lúc trước nhìn thấy Lâm Tuấn, cô ta sẽ không chịu được mà chế giễu anh một hồi, nhưng bây giờ ở trước mặt anh, cô ta lại vô cũng ngoan ngoãn, câu nào câu nấy anh rể ngọt sớt, thay đổi hoàn toàn thái độ với Lâm Tuấn.
Điều này khiến Lâm Tuấn không kìm được cảm thấy vui, lập tức cảm thán hình như mình không tốn công đánh đấm, gánh áp lực to lớn mà mười mấy tên cao to lực lưỡng đem lại để cứu em dâu Đường Tịnh Liên, làm như vậy cũng không có thiệt.
Đường Tịnh Nghi là người phụ nữ Lâm Tuấn thề sẽ bảo vệ cả đời này, có thế nhận được sự công nhận của người nhà họ Đường, Lâm Tuấn đương nhiên cũng vui.
Bởi vì nhận được sự công nhận của người nhà họ Đường cũng đồng nghĩa với việc anh có thể danh chính ngôn thuận ở bên Đường Tịnh Nghi, ít nhất cũng không như quá khứ, mỗi lần đều khiến Đường Tịnh Nghi khó xử khi phải lựa chọn giữa người nhà và anh.
Lâm Tuấn đã kích thích huyệt vị của Cố Nam và mười mấy đàn em cao to lực lưỡng, đạt đến hiệu quả điểm huyệt, vậy nên Lâm Tuấn chỉ là trong thời gian ngắn loại bỏ năng lực hành động của họ, sau thời gian này, cơ thể họ sẽ tự động khôi phục, Lâm Tuấn cũng không phải ác ma điên cuồng, nói phế là phế mười mấy người vốn đang bình thường.
Còn cái gọi là lương y như từ mẫu, trong tình huống bình thường, trừ phi đắc tội Lâm Tuấn cực kỳ nặng, nếu không anh cũng sẽ không ra tay phế bỏ ai đó, từ trước đến bây giờ, người bị anh đích thân phế bỏ chỉ có một người dám to gan đứng trước mặt anh nắm tay Đường Tịnh Nghi, quang minh chính đại đập chậu cướp hoa của anh, kẻ đó là Đường Tịch Hà.
Vậy nên sau khi Lâm Tuấn rời đi, đám Cố Nam liền hồi phục bình thường, hai chân lấy lại khống chế còn người đang hôn mê bất tỉnh cũng từ từ tỉnh lại, bọn họ chúng hậm hực rời đi.
Bị một kẻ dùng thực lực của chính mình hạ gục mười mấy người bọn chúng, Cố Nam và mười mấy thuộc hạ của gã sao dám ở lại quán nướng nữa, ánh mắt gã tràn đầy hận ý nhìn phía Lâm Tuấn đã rời đi, một lúc sau, Cố Nam phất tay, đưa theo mười mấy thuộc hạ rời khỏi.
Sạp thịt nướng náo nhiệt lại quay về vẻ yên tĩnh như trước, ai ăn xiên vẫn ăn xiên, ai uống rượu vẫn uống rượu.
Gió đêm lành lạnh thổi qua, thật là thoải mái.
Sau khi rời khỏi quán nướng, Lâm Tuấn không quay lại nhà họ Đường, mà đưa Đường Tịnh Liên cùng ba anh em Bàng Thiên trở lại phòng khám của anh
Lúc trước khi chiến đấu với Cố Nam và mười mấy anh em của hắn, dù là Bàng Thiên, Chu Lượng hay Lưu Tam Kim đều ít nhiều bị thương, tuy không quá nặng, nhưng trong tiết trời nóng bức này vẫn cần kịp thời xử lý mấy vết thương dù nhỏ đi chăng nữa, nếu không rất có thể sẽ nhiêm trùng và nghiêm trọng hơn.
Vậy nên sau khi về đến phòng khám, việc đầu tiên Lâm Tuấn làm là lấy cồn ra khử trùng cho ba người, sau đó đắp thuốc lên xết thương rồi băng bó cho họ.
Hai người Bàng Thiên và Chu Lượng còn đỡ, vết thương không quá nghiệm trọng, có điều Lưu Tam Kim liều mạng vì thẻ ngân hàng của mình thì vết thương khá nghiêm trọng, đặc biệt là phần đầu bị chai rượu đập vào, vết thương đó khiến người ta nhìn mà giật mình.
Sau khi tập trung gắp mảnh vỡ thủy tinh xử lý vết thương cho Lưu Tam Kim, Lâm Tuấn liên bôi thuốc cho cậu ấy, sau đó băng bó, cuối cùng quay đầu bắt đầu xử lý vết thương nghiêm trọng nhất của mọi người, cũng là…
Vết thương của anh.
Ba anh em Bàng Thiên trong trận chiến ban nãy với Cố Nam và đám người cao to cường tráng cùng lắm là đánh nhau với ba tên đô con thôi, bọn họ cũng đều bị thương như thế.
Nhưng Lâm Tuấn lại cùng lúc bị bảy tám tên đô con bao vây, trong đó có một tên thuộc hạ của Cố Nam ra tay rất ác, anh bị mấy tên ấn xuống đất đánh, đủ để thấy được tình trạng bây giờ của Lâm Tuấn tệ như thế nào, có điều, trên cơ thể có mấy vết thương, lồng ngực truyền đến cảm giác đau đớn, đầu óc mơ màng.
Bảy tám tên đô con bao vây lấy anh rồi đấm đá, thực sự Lâm Tuấn quá khổ.
Trong đó không thể thiếu mấy tên đạp vào đầu anh, nên Lâm Tuấn kiên quyết đưa đám Bàng Thiên về phòng khám đế xử lý vết thường rồi mới xử lý tình hình của mình, đúng là không dễ.
Đường Tịnh Liên vừa hiếu kỳ soi xét mọi vật trong phòng khám, vừa hỏi Lâm Tuấn: “Anh rể, đây là phòng khám anh mở à, trông không tồi ấy nhỉ…”
cả nhà họ Đường trừ bố Đường và Đường Tịnh Nghi ra không ai biết Lâm Tuấn mở phòng khám, mà hai cha con bố Đường rõ ràng không muốn nói chuyện này cho những người họ Đường khác nên đến bây giờ sau khi đến phòng khám, Đường Tịnh Liên mới biết sau khi rời khỏi nhà họ Đường Lâm Tuấn đã mở một phòng khám.
Vừa nói, Đường Tịnh Liên đột nhiên nhớ lại một chuyện khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK